Chương 45: Nốt ruồi xanh lơ

Hiệu suất làm việc của Mạnh Giang Quốc rất cao. Sau khi trở về đã ngay lập tức thuật lại yêu cầu của Mạnh Ly cho Lưu Ngọc Cầm. Tuy rằng, Lưu Ngọc Cầm vẫn còn bực tức không cam tâm nhưng lần này đã thực sự bị dọa sợ, hiện tại chỉ có thể gật đầu. Mạnh Giang Quốc từng là giảng viên đại học, vì vậy tự soạn thảo một bản thỏa thuận với các điều khoản rõ ràng, cầm tay Lưu Ngọc Cầm ký vào. Sau đó đến gặp Mạnh Ly để cô ký tên và lấy dấu vân tay, chia thành hai bản.

Trước khi rời đi, Mạnh Giang Quốc thở dài thườn thượt, nói với Mạnh Ly: "Nhà họ Mạnh có lỗi với con. Hiện tại con đã có một mái nhà tốt, xem như tất cả ấm ức phải chịu đã kết thúc. Từ nay con phải sống một cuộc đời vui vẻ, chúng ta sẽ không làm phiền con nữa."

Mạnh Ly bình tĩnh nhìn ông ta, thờ ơ gần như máu lạnh: "Tốt nhất là như vậy."

Mạnh Giang Quốc còn muốn nói thêm gì đó, nhưng ngập ngừng rồi lại thôi, cuối cùng thở dài rời đi.

Mạnh Ly không hề nói lời "Tạm biệt." hay nhắn nhủ "Đi đường cẩn thận.", nên đừng nói đến việc gọi một tiếng "Ba" lần cuối. Cô chẳng tha thiết gì với gia đình này hay những thứ được gọi là máu mủ ruột rà.

Cô quả thực quá máu lạnh, nhưng sự máu lạnh của cô đều do một tay họ tạo ra.

Cô tin rằng mọi thứ đều sẽ xuất phát từ hai chiều, họ chưa bao giờ đối xử chân thành với cô. Vậy dựa vào đâu mà bắt cô phải hoài niệm?

Mỗi ngày trôi qua, cô đều ước được giải thoát.

Hiện tại thật sự đã thoát khỏi họ, Mạnh Ly cảm giác rất không chân thực, giống như đang nằm mơ.

Cô cứ nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận trong tay.

Cho đến khi tầm nhìn trở nên mờ đi, thậm chí còn không biết mình đã rơi nước mắt từ khi nào.

Cô cảm thấy thứ mình đang cầm trong tay hoàn toàn không phải là giấy thỏa thuận mà là một khế ước bán thân.

Hôm nay, cuối cùng cô đã chuộc thân và lấy lại được tự do.

Cận Thời Dược ngồi bên giường bệnh, ôm cô vào lòng.

Mạnh Ly cũng vòng tay ôm anh, vùi mặt vào cổ anh, lặng lẽ rơi nước mắt.

Cận Thời Dược biết, lần này… Cô khóc vì vui mừng.

Cho nên, cứ để mặc cô buông thả cảm xúc. Việc anh cần làm là ôm cô thật chặt, xót xa đặt lên trán cô một nụ hôn.Ngày hôm sau, cảnh sát đến. Từ những gì cảnh sát nói thì Lưu Ngọc Cầm thực sự đã bị nhồi máu não vào ngày thứ hai bị giam giữ và vẫn đang được điều trị trong bệnh viện.

Đúng như kế hoạch, Mạnh Ly nói với cảnh sát rằng nguyên nhân chính là do mình không cẩn thận nên làm bản thân bị thương, không liên quan đến Lưu Ngọc Cầm. Cảnh sát lại bảo nhân chứng có đoạn video về sự việc hôm đó, Mạnh Ly tỏ ra bình tĩnh, nói đấy chỉ là do góc quay.

Cô không hề nói dối, đúng thật là do góc quay. Trước khi vào cửa hàng tìm Lưu Ngọc Cầm, cô quan sát nơi Phương Thiến đang đứng nên thời điểm cầm dao đã cố ý đưa lưng về phía camera, góc độ đó chỉ có thể nhìn thấy động tác rút dao của Lưu Ngọc Cầm.

Phương Thiến như có tâm linh tương thông với cô vậy, không nói với cảnh sát họ là bạn bè. Hoàn toàn sắm vai một người qua đường vô tình quay được video.

Người trong cuộc khẳng định bản thân bất cẩn, cho dù cảnh sát có hoài nghi về lời khai cũng không làm được gì, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hủy bỏ điều tra.Trong thời gian Mạnh Ly nằm viện điều trị, Cận Thời Dược đã hủy tất cả các chuyến bay trong lịch trình, nghỉ phép dài hạn ở lại bệnh viện để chăm sóc Mạnh Ly.

Dì Trương một ngày ba bữa đem cơm đến bệnh viện. Với sự chăm sóc cẩn thận và tâm trạng tốt, cơ thể cô đã hồi phục nhanh chóng.

Có thể nói Cận Thời Dược còn chu đáo hơn cả y tá. Chỉ cần đó là việc anh có thể làm, anh sẽ tuyệt đối không cho cô động tay.

Lúc đầu cô không thể xuống giường, cử động một xíu là ảnh hưởng miệng vết thương. Cho nên việc đi vệ sinh trở thành một vấn đề nan giải, bác sĩ nói có thể giải quyết trên giường. Nghĩ đến thôi đã cảm thấy xấu hổ rồi, làm sao mà "xả" được!

Mỗi lần như vậy Cận Thời Dược đều bế cô vào phòng tắm, anh bế cô lên xuống trong suốt quá trình, móng chân chưa hề chạm đất, hoàn toàn giống như một người mất đi khả năng sinh hoạt.

Đến giờ cơm lại được bón thức ăn tận miệng.

Vì không thể chạm nước nên tối nào anh cũng lau người giúp cô.

Đối mặt với cơ thể trần trụi của cô, ham muốn mạnh mẽ thường ngày biến thành đau lòng. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy miếng gạc trên bụng dưới của cô, anh đều cau mày, thở dài rồi thơm lên nó, như thể đang liếm láp vết thương cho cô.

Các vết khâu vẫn chưa được cắt bỏ nên phải thay gạc thường xuyên. Mỗi lần y tá cởi gạc ra, trái tim Cận Thời Dược đau thắt khi nhìn thấy vết sẹo chẳng khác gì con rết ở bụng dưới của cô. Cô không phản ứng gì cả, nhưng mắt anh thì đỏ hoe.

Rõ ràng sắp khóc đến nơi nhưng lông mày luôn nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm trọng cực kỳ, tạo cho người ta cảm giác áp lực khó tả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!