Càng đến gần, Mạnh Ly càng nghe rõ tiếng than trách của Lưu Ngọc Cầm.
"Anh sui, mong anh cho tôi lời giải thích. Hình như con trai nhà anh không hề tôn trọng người lớn thì phải? Đe dọa tôi, xúi giục con gái tôi chặn cả nhà mẹ đẻ. Quá đáng nhất chính là còn hành hung con rể của tôi..."
Nói tới nói lui cũng chỉ là những câu nói cũ, chẳng có gì mới mẻ hay lạ lẫm. Luôn cường điệu hóa, đổi trắng thay đen, hắt nước bẩn lên người Cận Thời Dược.
Mạnh Ly biết, cái miệng này của Lưu Ngọc Cầm sẽ chẳng nói được lời hay. Điều cô sợ là Lưu Ngọc Cầm sẽ ăn nói bậy bạ ở trước mặt Cận Chính Nguyên, nên lập tức chạy tới ngăn cản.
Nào ngờ ngay sau đó, cô lại nghe thấy Lưu Ngọc Cầm trách móc:
"Ai đời cưới vợ lại không đưa quà dạm ngõ? Anh sui này, gia nghiệp của anh trông lớn mạnh thế kia, chẳng nhẽ lại keo kiệt chút quà dạm ngõ này sao? Cũng không phải nhiều bao nhiêu, chỉ cần mười triệu tệ, không đến nỗi nào đúng chứ?"
"Chị đừng nói chuyện khó nghe như vậy."
So với thái độ chua ngoa và quyết liệt của Lưu Ngọc Cầm, Cận Chính Nguyên tỏ ra cực kỳ bình tĩnh và không hề bối rối trước tình huống. Khí chất của Cận Thời Dược có lẽ là được thừa hưởng từ ông ấy.
Sống lưng thẳng tắp uy nghiêm, vừa mở miệng đã mang theo một loại cảm giác áp lực đáng sợ:
"Đó là con gái ruột của chị."
Mười triệu tệ?
Ba chữ này, không khác nào một đòn chí mạng giáng thẳng vào đầu khiến trước mắt Mạnh Ly tối sầm.
Lòng bàn chân cô mềm nhũn.
Theo như cách nói của Lưu Ngọc Cầm, trước đó bà ta đã đến công ty để đòi quà dạm ngõ từ Cận Thời Dược, thậm chí còn làm ầm ĩ trước cổng công ty một trận lớn. Nhưng Cận Thời Dược không làm theo ý của bà ta, nên bà ta chẳng ngại mà đứng lì bên ngoài cổng công ty ăn vạ.
Mà hôm nay, trùng hợp thế nào nên mới gặp được Cận Chính Nguyên vừa đi công tác về.
Rốt cuộc Lưu Ngọc Cầm có biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào không?
Trước mặt bao nhiêu người, vậy mà vẫn trơ trẽn đòi quà dạm ngõ.
Trước khi Mạnh Ly hoàn toàn đến gần, Cận Chính Nguyên dường như đã cảm nhận được nên ngước mắt nhìn cô.
Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, trái tim Mạnh Ly như bị một đôi bàn tay vô hình siết lấy, trong phút chốc ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Lưu Ngọc Cầm cũng nhìn theo tầm mắt của Cận Chính Nguyên, khi trông thấy Mạnh Ly, bà ta càng giận sôi máu:
"Mày còn biết xuất hiện nữa sao! Con mất dạy! Chỉ tổ phí cơm nuôi mày. Trộm sổ hộ khẩu đã đành, nay lại còn chặn cả ba mẹ ruột mày nữa! Lưu Ngọc Cầm nhếch môi nhìn Mạnh Ly:"Mày đến rất đúng lúc, tao đang bàn bạc chuyện quà dạm ngõ với ba chồng mày đây. Chồng mày tỏ thái độ không muốn đưa. Mày...
". ||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc ||||| Mạnh Ly chạy vọt qua túm lấy cánh tay của Lưu Ngọc Cầm, muốn kéo bà ta đi. Lưu Ngọc Cầm lập tức giãy giụa, hét ầm lên:"Mày kéo cái gì hả! Con cái bất hiếu, tao đúng là nuôi ông tay áo, kết hôn một cái là khuỷu tay hướng ra ngoài!
"Sắc mặt của Cận Chính Nguyên không thay đổi, chỉ im lặng nhìn mẹ con họ. Mạnh Ly đón nhận ánh mắt của ông ấy, há miệng thở dốc, chữ"Ba
"như mắc kẹt trong cổ họng, không còn mặt mũi nào để gọi thành tiếng. Sau một hồi muốn nói rồi lại thôi, cô cúi đầu, lí nhí:"Con... Xin lỗi.
"Dường như ngay cả một tiếng"Chú" cũng không gọi được.
Mạnh Ly cảm thấy chưa có lúc nào xấu hổ như lúc này.
Xấu hổ đến mức ước gì mình có thể chết quách đi cho xong chuyện.
Lần đầu gặp mặt, nhưng lại dưới một tình huống như vậy.
Người nhà anh sẽ nghĩ như thế nào về cô? Và cô nên đối mặt với họ như thế nào đây?
Cổng công ty vẫn tấp nập người ra vào, ba người họ chắc chắn là tâm điểm chú ý lớn nhất. Có lẽ hôm qua vừa được chứng kiến cảnh tượng đòi quà dạm ngõ, mà hôm nay còn có ông chủ tham gia nên mọi người càng quan tâm hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!