Cả đời này sẽ quấn lấy anh
Triệu Hi rất ít khi uống rượu trong những buổi làm ăn, vì một khi đã phá lệ thì sau đó sẽ có vô số buổi tiệc rượu khác tìm đến với đủ lý do. Ngược lại, những buổi tụ tập riêng tư với những người thân cận thì cậu lại thoải mái hơn nhiều.
Bùi Minh hiểu rõ tửu lượng của đứa bạn. Bữa tiệc hôm nay, y mang đến mấy chai rượu ngon từ nhà Petrus, quyết tâm pha chế đủ loại, chỉ mong làm "nhân vật chính" đêm nay say mèm. Nếu không thành công, y sẽ không còn mặt mũi nào mà nói với mọi người rằng chính mình là người đứng ra tổ chức tiệc sinh nhật này.
Thường ngày Trần Tễ Nghiêu vẫn luôn quan tâm Triệu Hi, nhưng lần này lại không ngăn cản. Anh chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là dù có quậy tưng bừng đến đâu, buổi tối mọi người đều phải ở trong khoang thuyền. Dù là ai cũng không được say xỉn rồi ra ngoài boong tàu, nơi không có rào chắn.
Uống rượu suông thì chẳng có gì thú vị, thế là Bùi Minh cầm đầu vài người cùng nhau tụ lại trên sofa đánh bài Poker.
Trần Tễ Nghiêu đi vào phòng điều khiển để xác nhận lại lộ trình với thuyền trưởng, Triệu Hi dựa lưng vào cầu thang đợi anh, khi Trần Tễ Nghiêu mở cửa ngăn cách đi ra, hai người mới cùng nhau đến bên bàn bài.
Bùi Minh hắng giọng, ngồi thẳng lưng, lấy lại tinh thần. Chơi chung với nhau nhiều năm, trên bàn bài Bùi Minh luôn có chút kiêng dè Triệu Hi. Có những người số đỏ đến mức đáng ghen tị, lần nào cầm bài cũng có ngay Tứ quý A, Bùi Minh ngồi đối diện Triệu Hi gần như chưa thắng được lần nào.
Trước đây Bùi Minh từng trêu Triệu Hi về chuyện này, muốn thử xem độ may mắn của cậu đến đâu nên mua hẳn một xấp vé cào "Quát Quát Nhạc", để xem cậu có cào ra giải thưởng lớn hay không, nhưng cuối cùng bị Triệu Hi nhìn như đồ ngốc nên đành từ bỏ ý định.
Nếu Trần Tễ Nghiêu cũng vào sòng lúc này thì đúng là ỷ thế h**p người, anh không lấy bài mà đứng phía sau Triệu Hi, lặng lẽ ra tay giúp cậu.
Bùi Minh cầm trên tay một đôi bài, Triệu Hi liếc mắt nhìn một cái là biết rằng lá Át Bích của mình có thể chặn được y, nhưng không chắc hai người còn lại có lá nào lớn hơn để đè mình không.
Khi Triệu Hi còn đang do dự, Trần Tễ Nghiêu vòng tay từ phía sau lên, cầm lá bài cùng màu ném thẳng xuống bàn.
Bản thân anh cũng không hoàn toàn chắc chắn, nhưng anh vẫn liều một ván. Phong cách chơi bài của Trần Tễ Nghiêu cũng giống như tính cách quyết đoán trên thương trường của anh vậy. Chỉ cần có một chút cơ hội dồn đối thủ vào thế bí, anh sẽ không chút do dự dùng thủ đoạn mạnh nhất để chặn mọi đường lui của họ.
Khi thấy cả ba người đối diện đồng loạt lật bài ngửa ra với vẻ mặt bất lực, Triệu Hi đắc ý nhếch môi.
Bùi Minh đặt tay xuống bàn: "Trời ơi! Tự cậu xem có hợp lý không hả?"
"Hai người các cậu cấu kết với nhau để bắt nạt một mình tôi à?"
Triệu Hi lười biếng ngả người vào lưng ghế, nửa vai tựa hờ lên người Trần Tễ Nghiêu, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn: "Mở to mắt ra mà nhìn này."
"Là ba người các cậu đấu với hai chúng tôi, bớt giả vờ đi."
"Không chơi nữa, không chơi nữa." Bùi Minh xáo bài loạn xạ: "Hôm nay sinh nhật cậu, cậu may mắn. Tôi không chấp cậu."
"Không chơi cũng được thôi, nhưng thua thì phải chịu, Bùi thiếu gia, trả tiền thua cược cho tôi đi đã."
Triệu Hi không chỉ nói về lần này, mà còn cả những món nợ cũ mà Bùi Minh đã ghi sổ với cậu.
"Cậu đâu có thiếu mấy đồng đó." Mọi người giải tán, Bùi Minh rót cho mình một ly rượu: "Yên tâm, anh em thiếu cậu thì sẽ nhớ. Để thể hiện thành ý, tôi quyết định trả cho cậu một ân huệ lớn, dịp tới tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cậu."
Triệu Hi nhướng mày, Bùi Minh tỏ vẻ mặt bí hiểm, ghé sát vào cậu: "Cậu biết Trương Tái có cô bạn gái là diễn viên đúng không? Hội bạn của cô ấy toàn là diễn viên, người mẫu, ai nấy đều xinh đẹp tuyệt vời."
"Đợi khi nào trời ấm áp, bể bơi trên tầng hai của cậu dùng được, tôi sẽ bảo cô bạn gái ấy rủ rê mọi người. Lúc đó chúng ta sẽ đi thuyền ra biển và mở một bữa tiệc bể bơi thâu đêm suốt sáng!"
Bùi Minh cười gian, liếc mắt ra hiệu cho Triệu Hi tự hiểu.
Ánh mắt của Triệu Hi vẫn lạnh lùng, nhìn Bùi Minh một lúc lâu rồi mới cất tiếng: "Thôi bớt nói nhảm đi, trả tiền đây!"
"Này! Tôi tốt bụng thế mà cậu lại không biết điều gì cả." Bùi Minh hất cằm: "Cậu đừng trách tôi không nhắc nhở nhé, tranh thủ lúc còn độc thân, muốn chơi gì thì chơi cho đã đi."
"Đợi một thời gian nữa kết hôn rồi, bị người ta quản lý, có muốn phóng túng cũng không còn cơ hội."
Triệu Hi vô thức liếc nhìn ra sau, chân ở dưới gầm bàn nghiến lên giày da của Bùi Minh, nghiến răng như cười như không: "Cảm ơn cậu nhé, nghĩ cho tôi chu đáo quá!"
"Tôi không dọa cậu đâu." Bùi Minh rụt chân lại, nhắm mắt nói: "Gần đây tôi nghe được một chuyện cực kỳ hay ho, cậu có muốn nghe không?"
Miệng thì hỏi Triệu Hi có hứng thú không, nhưng không đợi cậu trả lời, Bùi Minh đã không nhịn được mà nói tiếp: "Cậu biết khu biệt thự Tùng Lâm Phong chứ? Cháu trai của Trương Tái học trường tư gần đó, lớp thằng bé có một cậu nhóc rất nhút nhát, ít khi giao tiếp với ai. Trường tổ chức văn nghệ cần có phụ huynh tham gia, nhưng bất kể là họp phụ huynh hay gặp mặt, người ta chưa bao giờ thấy bố cậu bé xuất hiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!