Chương 7: (Vô Đề)

Dễ mến

Nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường cho Triệu Hi.

Nhà hàng này chắc hẳn đã được sửa sang hoặc đổi chủ, vì ít nhất vào năm ngoái khi cậu tới ăn với nữ diễn viên đại diện cho công ty, trên sân khấu vẫn chưa có tiếng đàn violin ồn ào như thế này.

Đến bên cửa sổ, Triệu Hi gần như nhìn thấy một bóng dáng thướt tha ngay lập tức.

"Quan Mậu Kỳ?" Triệu Hi rút tay ra khỏi túi quần, vịn vào thành ghế: "Thật trùng hợp, cậu cũng tới đây ăn cơm à."

Người đối diện nghe vậy thì sững sờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, nhìn cậu với vài phần hài hước: "Thôi được rồi, có vẻ bác gái chưa nói trước cho cậu biết tối nay ai mới là người thật sự sẽ ăn tối cùng cậu"

"Thấy cậu mãi chưa tới nên tôi gọi món trước rồi."

Nói rồi, cô dang tay với vẻ bất lực: "Ngồi đi, bữa này tôi mời."

Trong đầu Triệu Hi thoáng hiện lên vẻ mặt ngập ngừng của Trần Tễ Nghiêu trước khi xuống xe, mọi dấu hiệu xâu chuỗi lại với nhau, Triệu Hi gần như hiểu ra mọi chuyện ngay lập tức.

Vẻ mặt Triệu Hi thay đổi rất nhanh, khóe môi cong lên nở một nụ cười không tì vết, kéo ghế ngồi xuống: "Sao có thể để phụ nữ mời khách được?"

"Khách sạn này trước đây tôi từng đến một lần với bạn bè, nếu cậu cần gợi ý vài món, tôi rất sẵn lòng."

Quan Mậu Kỳ đặt thực đơn xuống, chống cằm nhìn Triệu Hi: "Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy rồi mà cậu vẫn giữ cái dáng vẻ cũ rích ấy."

Triệu Hi tò mò: "Trông tôi như thế nào?"

Người đối diện không nói gì, dù sao cũng là thiên kim nhà giàu từng trải, cô biết mục đích của bữa ăn ép buộc này nên không hề gượng gạo hay ngại ngùng, còn chủ động khơi gợi chuyện trò để không khí không bị tẻ nhạt.

Triệu Hi trò chuyện với cô rất vui vẻ, khi dùng bữa cậu cũng rất chu đáo, thể hiện phong thái ga lăng tối đa.

Gần cuối bữa, Triệu Hi đặt dao nĩa xuống, dùng khăn ăn lau tay rồi nhìn về phía đối diện, không nhịn được hỏi: "Chắc cậu đã biết trước về bữa tiệc hôm nay, vậy tại sao cậu vẫn đến? Trong lòng cậu không có chút phản kháng nào sao?"

Quan Mậu Kỳ bình tĩnh lắc đầu.

Triệu Hi thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ: "Điều kiện của cậu tốt như vậy, xung quanh chắc chắn không thiếu những người chất lượng theo đuổi. Tôi thực sự nghĩ mình không phải là lựa chọn phù hợp với cậu."

Triệu Hi nói thẳng thừng, thái độ cũng rất rõ ràng, Quan Mậu Kỳ ngược lại càng cười tươi hơn, nghiêm túc đánh giá cậu: "Thôi nào, đâu phải tôi mới quen cậu ngày đầu tiên."

"Đám chó săn vô lương tâm đó chỉ muốn thu hút sự chú ý, làm cho mọi người lầm tưởng cậu là một công tử ăn chơi, bất cần đời, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, thật ra cậu là một người rất đáng tin cậy."

"Nhìn chi tiết nhỏ thấy nhân phẩm, ít nhất là hồi đi học, ấn tượng của tôi về cậu rất tốt."

Khi đó Triệu Hi thường mang theo đủ loại quà vặt, đồ ăn để hối lộ Quan Mậu Kỳ hòng đổi chỗ ngồi.

Đến nay Quan Mậu Kỳ vẫn nhớ như in một lần cô đứng dậy khỏi ghế, để lộ vệt máu trên ghế rất ngượng ngùng, Triệu Hi phản ứng rất nhanh, lập tức cởi đồng phục khoác lên eo cô.

Hôm sau Quan Mậu Kỳ giặt sạch đồng phục rồi trả lại cho cậu. Cô biết tiệm bánh ngọt ở cổng trường là nơi Triệu Hi hay ghé qua nên gợi ý muốn mời cậu ăn kem, Triệu Hi hào phóng xua tay: "Kem thì thôi, giờ tôi thích trà sữa nóng, nếu cậu muốn uống, tôi có thể mời."

Triệu Hi không còn nhớ rõ chi tiết cụ thể, nhưng cậu rất ngạc nhiên khi đối phương lại ghi nhớ một chuyện nhỏ nhặt như vậy lâu đến thế. Cậu bỗng không biết phải nói gì, chỉ bật cười trêu chọc: "Toàn là chuyện nhỏ không đáng kể thôi mà, tôi đâu có tốt như cậu nói?"

Quan Mậu Kỳ không cãi lại, cúi đầu nhấp một ngụm rượu sủi bọt.

Khi lau miệng, cô mỉm cười với Triệu Hi, có chút bất lực, lại như đang trêu chọc cậu mà cảm thán: "Triệu Hi, cậu thật sự không biết bản thân dễ mến đến mức nào đâu…"

Sau khi ăn xong, Triệu Hi tự mình đưa Quan Mậu Kỳ xuống lầu. Đợi tài xế lái xe tới, cậu đứng bên cạnh mở cửa xe cho cô, lịch sự gật đầu nhìn theo cô rời đi.

Trước cửa khách sạn có rất nhiều taxi đang đợi, hoặc Triệu Hi cũng có thể gọi điện thoại cho tài xế của mình, không tốn chút công sức nào, thế nhưng cậu lại không làm vậy.

Khoảnh khắc giao mùa, gió đêm đã mang theo chút lạnh buốt thấu xương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!