Chương 55: Hoàn

Vì gia đình sắp có thêm thành viên, Mạnh Uyển và Triệu Chính Lâm đã xem lịch, cuối cùng chọn được một ngày lành hiếm có giữa lễ đầy tháng và lễ trăm ngày để tổ chức tiệc.

Với tầm ảnh hưởng của nhà họ Triệu trong giới kinh doanh ở Ninh Hải, bất kỳ bữa tiệc nào họ tổ chức cũng khó có thể diễn ra một cách đơn giản. Mạnh Uyển đã dặn Triệu Hi và Trần Tễ Nghiêu phải sắp xếp thời gian trống. Tối hôm trước bà còn nhắn tin riêng cho Triệu Hi dặn dò: "Nhớ mặc thật bảnh bao nhé!"

Triệu Hi vào phòng thay đồ tìm quần áo. Cậu mở ngăn kéo thứ hai của tủ quần áo ở giữa, lấy ra hai chiếc nhẫn đôi bằng bạch kim đã đặt thiết kế riêng.

Ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, Triệu Hi thấy Trần Tễ Nghiêu đang mặc một chiếc áo pyjama rộng rãi màu nhạt, tay cầm cốc nước, lặng lẽ dựa vào khung cửa nhìn cậu.

Triệu Hi đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út tay trái của mình, rồi đi đến nắm lấy tay Trần Tễ Nghiêu, chậm rãi đẩy chiếc nhẫn còn lại vào ngón tay anh.

Trần Tễ Nghiêu nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn lấp lánh và tinh xảo trên tay mình, nói: "Cuối cùng em cũng nhớ rồi…"

"Anh cứ tưởng phải đợi đến kiếp sau mới có thể đeo chiếc nhẫn em tặng."

Triệu Hi nhíu mày: "Anh đã phát hiện ra rồi à?"

Trần Tễ Nghiêu cong môi: "Đêm đó khi em đưa anh đến chỗ người thiết kế ở thành phố mới, anh đã đoán được."

Đây cũng là lý do vì sao Trần Tễ Nghiêu không còn nghĩ đến việc mua nhẫn sau một thời gian dài hai người đã kết hôn.

Triệu Hi lấy ra một chiếc áo sơ mi màu tím xám từ tủ quần áo. Trần Tễ Nghiêu đặt cốc nước xuống, đi đến giúp cậu cài từng chiếc cúc áo từ dưới lên trên. Da Triệu Hi rất trắng, bất kỳ màu sắc nào cũng hợp với vẻ ngoài tuấn tú, phong lưu trời ban của cậu. Tuy nhiên, vì yêu cầu công việc và các buổi xã giao, phần lớn áo vest trong tủ đều là màu tối.

Trần Tễ Nghiêu vuốt cổ áo, cúi xuống nhìn cậu: "Màu sáng rất hợp với em."

Triệu Hi có chút không hài lòng, nheo mắt lại: "Lúc này lẽ ra anh phải nói "em mặc gì cũng đẹp" chứ? Dù là màu tối hay màu sáng."

Trần Tễ Nghiêu cười, sửa lại lời nói của mình: "Em mặc gì cũng đẹp."

Triệu Hi ghé sát lại, hơi thở ấm áp phả vào tai anh: "Anh cũng vậy, anh A Nghiêu, anh mặc gì cũng đẹp."

"Nhưng không mặc gì là đẹp nhất!"

Triệu Hi luôn như vậy, sáng sớm khi "hormone hạnh phúc" của Trần Tễ Nghiêu dễ bị đánh thức nhất thì cậu lại trêu chọc anh. Chính vì thế trong hơn hai mươi ngày của tháng này, họ chỉ có ba ngày đến văn phòng đúng giờ theo quy định của công ty.

Hôm nay có việc quan trọng, Trần Tễ Nghiêu từ chối đùa giỡn, bước qua Triệu Hi đến tủ quần áo lấy một chiếc áo sơ mi cho mình. Triệu Hi xắn tay áo lên, lắc lắc trước mặt anh, thở dài: "Nhẫn đã đeo rồi, nhưng sao em cứ thấy cổ tay trống trải thế nhỉ?"

Trần Tễ Nghiêu đoán được ý của cậu, anh lập lại lời của Triệu Hi: "Em phát hiện rồi à?"

Không biết Triệu Hi nghĩ đến điều gì, không gian trong phòng đột nhiên im lặng, cậu khẽ hỏi: "Trần Tễ Nghiêu, lúc đó trong lòng anh chắc chắn nghĩ rằng hai chúng ta sẽ không có kết quả, vậy tại sao anh vẫn mua đồng hồ về để thành một đôi?"

"Anh không biết." Trần Tễ Nghiêu thành thật trả lời. Khi Triệu Hi xông vào nhà và chất vấn anh rằng anh có bán chiếc đồng hồ mà cậu đã tặng hay không, Trần Tễ Nghiêu ngay lập tức nảy ra ý nghĩ muốn mua chiếc còn lại. Dù khi đó anh đã kết thúc chuyến du lịch kéo dài bốn tháng và quyết tâm cắt đứt mọi mối liên hệ với cậu. Nhưng thực ra ngay từ đầu anh đã không muốn Triệu Hi biết chuyện này.

Mua chiếc đồng hồ về để chúng thành một cặp và cất trong ngăn kéo, giống như một cách để bù đắp cho những tiếc nuối bằng một vật mang ý nghĩa cụ thể. Giờ đây, "tiếc nuối" đã trở thành "viên mãn", khi Trần Tễ Nghiêu lấy hai chiếc đồng hồ ra và đeo lên tay anh cùng Triệu Hi, cảm xúc lại hoàn toàn khác.

Có lẽ mọi thứ đều đã được định sẵn bởi số phận, rằng hai người yêu nhau sẽ vượt qua mọi trở ngại trong hiện tại, không phụ lòng nhau và cuối cùng sẽ đến được với nhau. Như thể đắm chìm trong một giấc mơ tràn ngập hạnh phúc, một lời thì thầm tha thiết vang lên bên tai: "Trần Tễ Nghiêu, không chỉ là thích."

"Em yêu anh, đời này em chỉ yêu mình anh."

Trần Tễ Nghiêu vòng tay ôm chặt lấy Triệu Hi, nói với cậu: "Anh cũng yêu em."

Đó là một câu nói đã được trân trọng trong lòng nhiều năm, không cần bất kỳ từ ngữ hoa mỹ nào để tô điểm. Bỏ lại quá khứ, không quá mơ mộng về tương lai, điều anh muốn chỉ là hiện tại. Để cơ thể này dán chặt vào mình, trái tim hai người cùng nhịp đập, hơi thở và hơi ấm hòa quyện vào nhau – khoảnh khắc này mới là tuyệt đối chân thật.

Triệu Hi rất biết cách làm nũng trong vòng tay người yêu, sau đó lại ôm chặt Trần Tễ Nghiêu không chịu buông tay. Trần Tễ Nghiêu rút một chiếc cà vạt quấn vào cổ tay cậu, rồi làm một lần nữa với Triệu Hi trên chiếc ghế dài trong phòng thay đồ.

Hai người đến sảnh tiệc vừa kịp lúc, Mạnh Uyển có vẻ sốt ruột, từ xa đã vẫy tay gọi họ: "Sao đến muộn thế? Mọi người đến đông đủ cả rồi!"

Trên màn hình lớn ở lối vào, những bức ảnh đầy tháng của em bé đang được chiếu liên tục. Triệu Húc Đình đang nâng ly, đứng giữa đám đông trò chuyện với bạn bè. Triệu Hi kéo ghế ngồi xuống và nhìn xung quanh một lượt: "Không ít người quen nhỉ."

Bùi Minh đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Bùi Viễn Bằng, cười gượng và gật đầu với Triệu Hi. Khi tầm mắt chuyển sang Trần Tễ Nghiêu, y lập tức thu ánh nhìn lại. Triệu Hi đưa mắt ra hiệu, Bùi Minh hiểu ý, một lát sau liền cầm ly rượu khúm núm ngồi xuống trước mặt Triệu Hi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!