Cú đấm của Triệu Hi khiến Triệu Húc Đình sững sờ. Đêm qua hắn đã uống rượu nên đầu óc vốn không tỉnh táo, còn nằm trên thảm cạnh giường suốt buổi sáng nên càng không kịp phản ứng. Khoảng nửa phút sau, hắn mới tỉnh lại, lau khóe miệng, chỉnh lại áo ngủ và đứng dậy.
Triệu Hi không vòng vo, cậu nheo mắt nhìn: "Vết thương trên mặt Trần Tễ Nghiêu là anh đánh phải không?"
Đối phương không đáp.
Ánh mắt Triệu Hi lóe lên vẻ giận dữ: "Trước đây anh ấy biến mất hơn bốn tháng, một mình chạy ra nước ngoài, em tìm anh ấy đến phát điên. Vậy mà khi anh ấy về nước, em thậm chí còn không nỡ động đến một sợi tóc."
"Triệu Húc Đình, anh thật sự không sợ em trở mặt với anh sao?"
Có lẽ nghe thấy tiếng cãi vã, dì Vân lo lắng chạy lên xem. Triệu Húc Đình ra hiệu không sao, đợi dì Vân đi rồi mới quay sang Triệu Hi, nghiêm túc nói: "Mọi chuyện anh làm đều xuất phát từ mong muốn tốt cho gia đình này. Ít nhất thì điều đó hợp tình hợp lý hơn em rất nhiều."
Triệu Hi khẽ đáp: "Chắc Trần Tễ Nghiêu đã nói với anh rồi phải không?"
"Chuyện của ba mẹ, em sẽ tự giải thích. Còn những chuyện khác anh bớt bận tâm lại, về nhà giúp vợ anh chăm con đi. Khi nào làm đám cưới em sẽ báo cho anh biết."
Sắc mặt Triệu Húc Đình tối sầm lại, chất vấn: "Chuyện lớn như vậy mà em lại tùy tiện quyết định, có vẻ ba mẹ và những người thân này chẳng quan trọng với em nhỉ."
"Chuyện hôn nhân đại sự của mình, chẳng lẽ em không được tự quyết định sao?" Triệu Hi cao giọng, từng chữ kiên định: "Em không hề tùy tiện, em thích Trần Tễ Nghiêu, em yêu anh ấy. Cả đời này em chỉ muốn kết hôn với anh ấy thì có vấn đề gì? Có cản trở anh chuyện gì sao?"
Triệu Húc Đình nghe vậy, khẽ cười, đầy thâm ý: "Anh đã sớm nói với A Nghiêu rằng làm bất cứ việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, em không hiểu chuyện, vậy mà nó vẫn cùng em làm bậy."
Triệu Hi càng tức giận hơn: "Triệu Húc Đình, anh nói với anh ấy những lời đó làm gì? Anh lén lút gây áp lực cho anh ấy, bắt nạt anh ấy vì anh ấy không có ba mẹ à?!"
Cậu chỉ ngón tay vào Triệu Húc Đình: "Em và Trần Tễ Nghiêu kết hôn, cuộc sống sau này ra sao là chuyện của chúng em. Dù anh là anh trai em, nhưng cái gì nên quản, cái gì không, anh cũng nên tự biết."
"Em khuyên anh sau này tự lo cho mình, đừng có xen vào cuộc sống của em nữa!"
Triệu Húc Đình túm lấy Triệu Hi: "Chưa nói đến người khác, trước khi làm những chuyện này, em có nghĩ đến mẹ không?"
"Từ trước đến nay mẹ luôn coi A Nghiêu như con ruột, luôn mong hai đứa có thể lập gia đình, sinh con. Em chỉ lo cho bản thân, em có từng nghĩ xem mẹ có chấp nhận chuyện em và Trần Tễ Nghiêu ở bên nhau không?!"
Triệu Hi: "Mặc kệ mẹ có chấp nhận hay không, em cũng sẽ tìm cách để mẹ chấp nhận, tối hôm đó em đã gọi điện cho mẹ…"
"Em đừng đi kích động mẹ!" Triệu Húc Đình đột nhiên gầm lên, không đợi Triệu Hi nói hết câu: "Bây giờ sức khỏe của mẹ không tốt, mẹ bị bệnh!"
Câu nói đó khiến không khí xung quanh như đông cứng lại, cả hai người trong phòng đều sững sờ.
Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, Triệu Hi bối rối, ánh mắt xen lẫn kinh ngạc nhìn Triệu Húc Đình, còn Triệu Húc Đình lại nhìn thẳng về phía sau lưng cậu.
Triệu Hi quay người lại, lúc này mới phát hiện Mạnh Uyển và Triệu Chính Lâm đang đứng cách cửa vài mét, ánh mắt họ bàng hoàng nhìn cả hai.
Một lúc lâu sau Mạnh Uyển mới lấy lại tinh thần, bà gượng cười, vẫn dịu dàng nhưng giọng nói khẽ run, gọi cậu: "Con trai, hai đứa… đang cãi nhau chuyện gì thế?"
Ngoài chị dâu vẫn đang trong thời gian tĩnh dưỡng sau sinh, cả gia đình lúc này đều tập trung ở Lan Uyển. Khi Trần Tễ Nghiêu bước vào, Triệu Chính Lâm và Mạnh Uyển đã ngồi trong phòng khách.
Trong một ngày, hai tin tức bất ngờ ập đến khiến Triệu Chính Lâm choáng váng. Ông ngồi trên ghế sofa, một lúc lâu mới hoàn hồn, ông bảo dì Vân nhanh chóng lấy thuốc hạ huyết áp trong ngăn kéo.
Đầu óc Triệu Hi trống rỗng trong giây lát, cậu quỳ trên sàn lay chân Mạnh Uyển, chỉ một mực hỏi bà rốt cuộc sức khỏe đã xảy ra chuyện gì.
Mạnh Uyển nhận cốc nước dì Vân đưa, thở dài: "Mẹ có chết được đâu, chẳng phải mẹ đang ngồi trước mặt con đây sao?"
Thấy không thể giấu được nữa, bà đành kể hết chuyện mình được chẩn đoán bị u lành tính và đang phải uống thuốc để kiểm soát.
Triệu Húc Đình nói giai đoạn điều trị đầu tiên của Mạnh Uyển đã kết thúc. Sau khi tái khám, bác sĩ cho biết kết quả khá lạc quan, chỉ cần tiếp tục theo dõi và làm theo lời dặn của bác sĩ là được.
Triệu Hi vẫn không an lòng, cậu nhìn mẹ rồi lại nhìn Triệu Húc Đình với ánh mắt hoảng loạn: "Chuyện xảy ra lâu như vậy rồi, sao lúc đó không nói cho con biết?"
Mạnh Uyển trừng mắt hỏi lại: "Chuyện kết hôn lớn như vậy, chẳng lẽ con đã nói cho mẹ biết trước rồi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!