Xử lý xong công việc ở Berlin, một tuần sau, Triệu Hi kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngủi và cùng Trần Tễ Nghiêu về nước.
Hai người dính lấy nhau cả ngày. Triệu Hi chẳng còn tâm trí đâu mà xem báo cáo công việc trên các nhóm chat nữa. Có vài lần trợ lý đột nhiên gọi điện để xác nhận lịch trình, nhưng cậu lại cắt ngang ngay vì giọng nói đã khản đặc, không thể nghe rõ được.
Nói ra thì giống như "từ đó vua không màng chuyện triều chính", nhưng Triệu Hi chết mê chết chết cái cảm giác được bên nhau không rời, như muốn bù đắp hết những gì đã bỏ lỡ trong suốt mười mấy năm qua. Trần Tễ Nghiêu không biết mệt mỏi, còn Triệu Hi lại vô cùng tận hưởng điều đó.
Triệu Hi không muốn quay lại làm việc chút nào, vừa nghĩ đến cảnh về nước là phải vùi đầu vào đống tài liệu chất cao như núi trên bàn, cả người cậu như một cái cây khô héo, gục đầu xuống không dám ngẩng lên.
Khi đến cửa đón, A Mạch đã đỗ xe ở bãi, Triệu Hi và Trần Tễ Nghiêu mỗi người mang một chiếc vali, tài xế nhanh chóng xuống xe nhận lấy hành lý của cả hai rồi cho vào cốp chiếc Maybach.
Triệu Hi xua tay nhìn sang phía đối diện: "Không cần phiền vậy đâu, lát nữa sẽ có người đến đón tôi."
Trần Tễ Nghiêu mở cửa xe, liếc nhìn cậu một cái rồi đóng sầm lại, anh kéo Triệu Hi về phía góc tường vắng vẻ, khuất sau biển chỉ dẫn.
Anh im lặng một lát, cúi đầu hỏi: "Em không về nhà với anh à?"
Triệu Hi nhướng đuôi mắt, vẻ mặt dửng dưng: "Trước kia ai đó đã đóng gói hành lý và đuổi em ra khỏi Hối Cảnh, giờ bảo em về là em phải về à? Nhìn em không có lòng tự trọng đến thế sao?"
Trần Tễ Nghiêu không cãi lại, anh đẩy Triệu Hi vào tường rồi hôn thật sâu, trong nụ hôn dường như có cả sự nịnh nọt.
Hôn xong, Triệu Hi tựa đầu vào tường, lẩm bẩm: "Mỹ nam kế cũng vô dụng thôi…"
"Hơn nữa, ở chỗ anh chỉ có một bộ đồ ngủ của em, mặc tạm vài ngày thì được, lâu dài thì vẫn bất tiện."
Trần Tễ Nghiêu lại ôm cậu thêm một lúc, có vẻ như anh cũng không muốn xa Triệu Hi, một lúc sau, anh khẽ thì thầm bên tai cậu: "Anh biết rồi."
"Tối nay anh sẽ đến chỗ em dọn hành lý. Ai đã "đuổi" em ra khỏi cửa thì bây giờ sẽ bị phạt phải năn nỉ, khẩn khoản "mời" em trở về."
"Đấy là anh nói đấy nhé…"
Triệu Hi thấy thái độ "nhận lỗi" của anh khá thành khẩn nên cắn nhẹ một cái lên vai anh, chuyện cũ qua rồi, cậu cũng không muốn so đo thêm nữa.
Cuối cùng Trần Tễ Nghiêu vẫn không để ai đến sân bay đón cậu. Anh đưa Triệu Hi về đến dưới khu chung cư Nam Giao rồi mới quay về công ty. Anh dặn Triệu Hi về ngủ bù một lát, nếu không bận thì buổi tối anh sẽ đến sớm để giúp cậu dọn đồ.
Đến cửa thang máy, Triệu Hi kéo anh xuống xe, cậu dụi dụi vào người Trần Tễ Nghiêu, lại hôn một cái, hỏi anh tối nay định ăn gì.
Trần Tễ Nghiêu siết chặt tay Triệu Hi, anh liếc nhìn về chiếc xe ở đằng xa, mỉm cười và vỗ vỗ vai cậu, giục cậu lên lầu trước.
Vì quay lưng lại nên Triệu Hi không hề nhận ra điều gì, nghĩ rằng ngủ một lát là lại được gặp nhau, cậu vẫy tay chào tạm biệt rồi kéo vali đi vào.
Nhìn cửa thang máy đóng lại, Trần Tễ Nghiêu không quay về xe ngay mà tiến lên vài bước, rất nhanh sau đó, Triệu Húc Đình mở cửa từ chiếc Cullinan đối diện bước ra.
Hai người cách nhau vài mét, im lặng nhìn nhau một lúc. Triệu Húc Đình tiến đến, lạnh lùng ném một xấp ảnh vào người Trần Tễ Nghiêu.
Tháng trước khi Triệu Hi đến cửa hàng trang sức lấy sợi dây chuyền khoá trường mệnh, cậu đã cầm tay Trần Tễ Nghiêu để đeo nhẫn cho anh, cảnh tượng này vô tình bị một tay săn ảnh đi ngang qua chụp được.
Ban đầu người này không muốn vội vàng, nghĩ rằng cứ theo dõi tiếp có thể sẽ có được thông tin lớn hơn. Nhưng không ngờ Triệu Húc Đình đã nhanh chóng "cướp" được những bức ảnh đó, dùng sự nghiệp của gã để uy h**p, bắt gã không được theo dõi Triệu Hi nữa.
Khi Triệu Húc Đình xử lý xong mọi chuyện và liên lạc với em trai mình thì Triệu Hi đã lên máy bay, bay đến Berlin để gặp Trần Tễ Nghiêu.
Triệu Húc Đình cố gắng kìm nén hơi thở, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống đất và hỏi: "Chuyện này từ bao giờ?"
"Hai đứa ở bên nhau từ lúc nào?"
Trần Tễ Nghiêu nắm chặt bức ảnh trong tay, các ngón tay khẽ cuộn lại, một lúc sau anh mới bình tĩnh trả lời: "Lúc bị chụp vẫn chưa ở bên nhau."
Lúc bị chụp thì chưa, nghĩa là sau đó vẫn ở bên nhau…
Triệu Húc Đình cười nhạt, đột nhiên gầm lên: "Hai đứa có nghĩ đến mẹ không hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!