Chương 51: (Vô Đề)

Khi Triệu Hi tỉnh dậy, cậu thấy Trần Tễ Nghiêu thật sự vẫn còn nằm bên cạnh mình.

Một tia sáng dịu dàng lọt qua khe hở của rèm cửa, hai cơ thể ấm áp dưới chăn dán chặt vào nhau. Triệu Hi vùi đầu vào lòng Trần Tễ Nghiêu, gần như chiếm trọn nửa chiếc gối của anh. Cậu nhẹ nhàng ngửi mùi hương quen thuộc, thứ mùi hương khiến cậu vô cùng yên tâm. Triệu Hi nhắm mắt, lười biếng nằm lì trên giường, đột nhiên không muốn dậy nữa.

Tối qua Trần Tễ Nghiêu đã tắm rửa và mặc quần pyjama, nhưng phần trên cơ thể vẫn để trần.

Lông mi Triệu Hi khẽ chạm vào cằm anh, lúc này Triệu Hi mới nhận ra vết cắn do mình say rượu để lại trên vai Trần Tễ Nghiêu dường như đã biến mất hoàn toàn. Thay vào đó, gần xương quai xanh có thêm một vết hôn mới, đó là dấu vết do cậu tạo ra tối qua.

Trước đây Triệu Hi từng nghĩ phải để lại dấu vết trên người Trần Tễ Nghiêu, nhưng lại thấy vết tích lưu lại ở vị trí kín đáo như vậy, bị quần áo che đi thì không ai thấy được. 

Bây giờ Triệu Hi hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, bị quần áo che đi cũng mặc kệ, Trần Tễ Nghiêu là của cậu, chỉ có cậu mới có thể nhìn chằm chằm vào những vị trí riêng tư này trên cơ thể anh. 

Chỉ có cậu mới có quyền để lại nhiều dấu vết thân mật như vậy trên người anh, trên đời này còn có chuyện gì đáng để khoe khoang hơn việc cậu độc chiếm Trần Tễ Nghiêu chứ?

Không biết có phải vì đầu Triệu Hi cứ cọ vào ngực nên Trần Tễ Nghiêu mới tỉnh hay không, một lát sau, anh cũng từ từ mở mắt.

Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"12 giờ rồi?" Triệu Hi nằm lại trên gối, duỗi người: "Đã lâu rồi không được ngủ một giấc thật ngon đến trưa, cảm giác nghỉ phép thật tốt…"

Ánh mắt Trần Tễ Nghiêu tỉnh táo hơn, anh nhớ lại những gì mình đã nghe được trong bệnh viện hôm đó, đột nhiên rất nghiêm túc nhìn Triệu Hi: "Trước đây em say, em nói lúc ở nhà một mình em không ngủ được, vậy tình trạng mất ngủ của em có nghiêm trọng không?"

"Em đã tìm hiểu nguyên nhân chưa?"

Triệu Hi tự động bỏ qua khoảng thời gian mình bị sang chấn tâm lý vì nghĩ Trần Tễ Nghiêu gặp tai nạn máy bay, dù sao chuyện cũng đã qua lâu rồi, nói ra cũng không có ý nghĩa gì.

Nhưng nếu nói sau đó phát hiện bản thân phụ thuộc vào anh thì hơi thiếu chí khí, vậy nên Triệu Hi nghĩ một lúc rồi chỉ có thể thở dài: "Là nỗi buồn vì theo đuổi người ta mà không đuổi kịp đấy…"

"Lúc đó anh luôn tỏ ra lạnh nhạt, ra vẻ xa cách, em còn nghĩ anh thật sự không thích em nữa cơ."

Nói rồi, cậu ghé lại gần, đưa tay từ dưới chăn lên véo Trần Tễ Nghiêu: "Trần Tễ Nghiêu, trên đời này có con vịt nào cứng miệng hơn anh không?"

Trần Tễ Nghiêu nghiêng đầu nằm trên gối, dường như đang rất nghiêm túc suy nghĩ câu nói của cậu, một lúc sau, anh hỏi: "Em so sánh anh với con vịt à?"

Triệu Hi bị chọc đúng điểm cười, "Hừ" một tiếng vui vẻ, đảo mắt: "Ở một khía cạnh nào đó… cũng không khác nhau là mấy?"

Trần Tễ Nghiêu híp mắt lại, cù lét vào đùi trong của Triệu Hi, cậu xoay người né tránh, cầm gối đầu lên che.

Cả hai không nói khi nào ăn cơm, cứ thế mà đùa giỡn trên giường như trẻ con.

Thời gian hôm nay Trần Tễ Nghiêu dành riêng cho Triệu Hi, không cần phải giải quyết công việc, cuối cùng anh cũng có cơ hội đưa Triệu Hi đi dạo một vòng.

Mối quan hệ của họ thay đổi quá nhanh, họ không có giai đoạn mập mờ, cũng bỏ qua giai đoạn "hẹn hò" quan trọng sau khi xác định tình cảm. 

Triệu Hi từng tiếc rằng họ chưa bao giờ được hẹn hò ngọt ngào như những cặp đôi bình thường khác, cho đến một khoảnh khắc rất tình cờ, Triệu Hi nhìn thấy một cặp đôi đang ngồi trên ghế dài bên bờ hồ, họ cùng chơi một trò chơi trên điện thoại, vừa chơi vừa thì thầm trò chuyện, cả hai dùng chung một ly nước với hai ống hút.

Lúc này Triệu Hi mới chợt nhận ra những điều mà các cặp đôi yêu nhau hay làm, cậu và Trần Tễ Nghiêu đã trải qua từ rất lâu rồi.

Sau đó hai người cùng đi tham quan những địa điểm nổi tiếng như nhà thờ, Quảng trường Potsdam. Khi đã mệt, họ tìm một nơi nào đó gần phố thương mại để ăn uống.

Triệu Hi không biết tiếng Đức, Trần Tễ Nghiêu đi đến đâu cũng nắm chặt tay cậu, dẫn đường cho cậu. Khi gọi món anh cũng sẽ tham khảo khẩu vị của Triệu Hi để đưa ra một vài gợi ý.

Ngày thường Triệu Hi khá kén ăn, nhưng nếu là Trần Tễ Nghiêu tự mình vào bếp hoặc sắp xếp mọi thứ chu đáo giống như hôm nay, Triệu Hi cũng không khó chiều như Mạnh Uyển đã nói.

Nhà hàng này có món xúc xích nướng rất ngon, Trần Tễ Nghiêu gọi thêm dưa cải muối và khoai tây nghiền. Sau khi thanh toán, anh bảo nhân viên mang đĩa ra bàn dưới chiếc ô che nắng bên đường.

Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu rọi khiến Triệu Hi lại cảm thấy buồn ngủ. Nhìn Trần Tễ Nghiêu đứng không xa nói chuyện với chủ quán, sau đó bưng một ly nước ép táo tươi đi về phía mình, Triệu Hi chợt nhận ra cuộc sống sau khi kết hôn dường như không có gì thay đổi so với trước đây.

Nghe Triệu Hi lầm bầm một mình, Trần Tễ Nghiêu ngồi xuống hỏi: "Em muốn có sự thay đổi gì à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!