Tiểu Hi là em trai của con
Đêm nay tất nhiên Triệu Hi lại ngủ ở Hối Cảnh.
Cậu ăn hơi no một chút, Trần Tễ Nghiêu sợ cậu ngủ quên trong bồn tắm nên dặn dò không được ngâm mình. Anh cầm sẵn khăn, đẩy sau lưng Triệu Hi vào phòng tắm. Khi Triệu Hi bước ra, đầu tóc còn ướt sũng, Trần Tễ Nghiêu đã cầm máy sấy tóc chờ sẵn bên cửa sổ.
Trên chiếc tủ thấp đặt một ly nước ấm vừa phải, nhưng Triệu Hi chỉ dựa vào cửa kính ban công nhìn lướt qua mà không có ý định cầm lấy. Nếu ở căn hộ Nam Giao, Triệu Hi thường cần Trần Tễ Nghiêu gọi điện thoại đánh thức. Biết cậu sẽ hừ hừ vài tiếng rồi cúp máy để ngủ tiếp, Trần Tễ Nghiêu thường chủ động lái xe đến sớm hơn.
Trong phòng ngủ chính, đầu giường lúc nào cũng có một ly thủy tinh đựng đầy nước lạnh, dường như Triệu Hi uống hai ngụm trước khi ngủ rồi không động đến nữa. Nhờ vậy mà Trần Tễ Nghiêu biết được thói quen này của cậu. Nhưng cũng có thể do Triệu Hi uống vào lúc nửa đêm sau khi đi vệ sinh, Trần Tễ Nghiêu thầm nghĩ rồi hỏi: "Nửa đêm em có tỉnh giấc không?"
Anh hỏi về lúc Triệu Hi khát nước khi ngủ, khí hậu ở Ninh Hải không quá khô, nhưng nếu Triệu Hi thức giấc vì khát, anh cần phải sắm thêm một chiếc máy tạo độ ẩm công suất lớn hơn.
"Không đâu." Triệu Hi trả lời, tiếng nói át cả tiếng máy sấy, mắt cậu nhìn Trần Tễ Nghiêu, "Lúc ngủ em không bao giờ uống nước."
"Thật không?"
Chỉ là một chuyện nhỏ, Triệu Hi đã trả lời dứt khoát nên Trần Tễ Nghiêu không hỏi thêm nữa.
"Ít nhất khi ở Hối Cảnh, em không cần uống nước trước khi ngủ."
Trần Tễ Nghiêu vuốt tóc cậu, "Có gì khác nhau à?"
"Do thói quen thôi, sao anh nghiêm túc thế?"
Triệu Hi ngáp một cái, quay người lên giường, vùi mình vào lớp chăn ấm áp. Trần Tễ Nghiêu rút phích cắm máy sấy trên tường xuống, anh không nói gì nữa, tắt đèn trên đầu Triệu Hi rồi mang theo ly nước ấm chưa động đến ra khỏi phòng.
Sáng hôm sau phải đi làm, Triệu Hi ngủ đủ giấc nên sẽ thức dậy đúng giờ, nhưng vẫn có thói quen nướng thêm một chút, nằm úp mặt vào gối đợi Trần Tễ Nghiêu vào gọi. Trần Tễ Nghiêu chọn sẵn áo sơ mi từ trong tủ, đặt ở cuối giường, sau đó vào phòng tắm xả nước và nặn kem đánh răng giúp cậu.
Lúc này Triệu Hi thường nằm yên giả vờ ngủ, hé mắt nhìn trộm anh qua kẽ mi. Nhưng lần này Trần Tễ Nghiêu không kéo cổ tay cậu dậy như mọi khi, anh xử lý xong mọi thứ rồi im lặng bước ra. Triệu Hi nhíu mày, mở mắt, mang theo chút cáu kỉnh chậm rãi ngồi dậy.
Hai người quen biết nhau từ khi mới mười mấy tuổi, việc Triệu Hi thay quần áo trước mặt Trần Tễ Nghiêu chưa bao giờ phải kiêng dè. Nhưng không biết từ lúc nào, dường như Trần Tễ Nghiêu không còn thích ở lại trong phòng cậu nữa, lúc cậu tắm anh chỉ để khăn tắm ở bên ngoài cửa, khi Triệu Hi thay đồ, anh sẽ theo bản năng cúi đầu xuống. Nếu là người ngoài thì việc giữ ý tứ là điều dễ hiểu, nhưng với Triệu Hi, những hành động xa lạ này giữa họ là hoàn toàn không cần thiết.
Điện thoại trên gối rung liên tục khiến Triệu Hi đau đầu. Cậu xoa xoa thái dương, không thèm xem tin nhắn mà bực bội úp màn hình xuống. Mười phút sau, Triệu Hi rửa mặt xong, vẫn mặc chiếc áo ngủ tối qua, men theo tiếng động lách tách trong bếp.
Trần Tễ Nghiêu đang đứng quay lưng chuẩn bị bữa sáng ở bệ bếp. Buổi sáng, các tế bào trong cơ thể chưa hoạt động hết nên Triệu Hi lười biếng, lững thững tiến lại gần. Cậu tựa đầu vào lưng anh rồi ngáp một cái, mùi bánh mì nướng từ máy nướng bánh sandwich tỏa ra, Triệu Hi dụi mũi, mở điện thoại ra xem hàng chục tin nhắn spam từ sáng sớm.
Hôm qua ở đám cưới cậu đã gặp gỡ rất nhiều họ hàng mà bình thường không có dịp liên lạc.
Mạnh Uyển đã kéo cậu vào một nhóm chat gia đình mấy chục người mà không hỏi ý kiến. Bên trong toàn những người họ hàng xa xôi, xa đến mức tám đời không gặp, chẳng hạn như mấy cô, mấy dì. Ngoài Mạnh Uyển và Triệu Húc Đình, không có ai mà Triệu Hi quen biết.
Triệu Hi không nghĩ ngợi gì mà tắt thông báo nhóm, người quản lý nhóm lại @ mọi người, gửi cùng một tin nhắn hai, ba lần, Triệu Hi dứt khoát bấm rời nhóm.
Chưa đầy nửa phút sau, Mạnh Uyển lại kéo Triệu Hi trở lại nhóm chat.
"…"
Tin nhắn ghim ở đầu nhóm là một liên kết bình chọn, tiêu đề rất bắt mắt: [Bình chọn bé yêu dễ thương nhất năm của trường mầm non Văn Thành].
"Cả nhà ơi, hãy bình chọn cho bé Tử Hàn đáng yêu của chúng ta nhé (mặt cười. jpg)".
Người quản lý nhóm vừa kêu gọi, mọi người đã hưởng ứng ngay lập tức, sau khi họ bỏ phiếu xong, Triệu Hi nhấp vào liên kết để xem, Tử Hàn đang tạm dẫn đầu với cách biệt sít sao chỉ một phiếu.
Triệu Hi chạm ngón tay vào ảnh của bé đứng thứ hai, ngay lập tức số phiếu của hai bé ngang bằng nhau.
Như vậy còn chưa đủ, Triệu Hi vòng tay ra phía trước, nhẹ nhàng rút điện thoại của Trần Tễ Nghiêu ra khỏi túi quần anh.
Trần Tễ Nghiêu quay đầu lại nhìn cậu một cái.
Triệu Hi dụi đầu vào lưng anh, chia sẻ liên kết qua rồi dùng điện thoại của Trần Tễ Nghiêu bỏ phiếu cho bé đứng thứ hai, chúc bé này sẽ thành công vượt lên dẫn đầu, thay thế "Tử Hàn".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!