Chương 48: (Vô Đề)

Ly soda có thêm lá bạc hà khiến đầu óc tỉnh táo, không hề chứa cồn, nhưng chẳng hiểu sao sau khi rời khỏi buổi đấu giá, Triệu Hi vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng. Hoặc có lẽ không chỉ hiện tại, mà là ngay từ khi bắt đầu mối quan hệ này, cậu chưa từng thực sự tỉnh táo.

Câu chuyện hẳn đã bắt đầu từ năm cậu 8 tuổi, khi cậu nắm tay Trần Tễ Nghiêu dẫn anh lên lầu chơi đồ chơi. Mười mấy năm dài đằng đẵng trôi qua, những lời người ngoài kể về sự hy sinh thầm lặng của Trần Tễ Nghiêu trong ngần ấy năm vẫn quá đỗi hời hợt.

Triệu Hi bỗng thấy mình thật may mắn khi biết Trần Tễ Nghiêu đã thích mình từ lâu đến vậy. Nhưng sau giây phút ngỡ ngàng thoáng qua, khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra, cậu lại không khỏi cảm thấy xót xa cho người đàn ông này.

Louis đã nói một câu rất đúng, rằng áp lực mà Trần Tễ Nghiêu phải gánh chịu quả thật không phải thứ Triệu Hi có thể tưởng tượng được. Lúc này Triệu Hi mới nhận ra mình đã từng tự cho là đúng đến nhường nào. Cậu đã từng nghĩ mình có đủ lý lẽ để lên án Trần Tễ Nghiêu, từng nghĩ mình đã chịu quá nhiều đau khổ trong mối tình đơn phương này, nhưng tất cả đều chẳng thấm vào đâu so với những gì Trần Tễ Nghiêu phải trải qua.

Trên đường trở về, trong đầu Triệu Hi hiện lên vô vàn những hình ảnh vụn vặt. Từ ánh mắt chân thành của Trần Tễ Nghiêu khi hứa sẽ đắp người tuyết cho cậu cả đời. Giọng nói trầm lắng đêm trước ngày biến mất khi ôm cậu và hỏi "Em có hạnh phúc không?". Vẻ thờ ơ của anh mỗi lần nhìn cậu kể từ khi trở về từ đảo Penida, và cả sự bất lực trong đêm họp báo trên sân thượng, khi một lần nữa từ chối cậu và nói "Em là em trai của anh."

Về đến nhà, Triệu Hi lấy chiếc máy bay không người lái từ tủ trưng bày ra. Cậu chẳng muốn làm gì cả, chỉ nằm dài trên bàn, ngây ngẩn nhìn vào dòng chữ "001" trên thân máy bay. Khó mà tưởng tượng được khi đó Trần Tễ Nghiêu đã mang tâm trạng thế nào để lưu lại từng tấm ảnh mà cậu gửi vào thẻ nhớ. Liệu cảm giác được quan tâm nhiều hơn, hay nỗi đau khi tình cảm vô vọng bị kìm nén mới nhiều hơn?

Vì biết rằng không thể ở bên người mình thích nên anh đã không dám tưởng tượng đến tương lai có liên quan đến cậu.

Trước đây, cậu luôn cho rằng Trần Tễ Nghiêu rất mâu thuẫn, nhưng giờ đây mọi thứ đều có lý do, càng nghĩ, trái tim Triệu Hi càng đau thắt lại.

Khi cầm chìa khóa xuống lầu và khởi động chiếc xe thể thao của mình lần nữa, Triệu Hi gọi cho Mạnh Uyển. Tín hiệu bị ngắt quãng một lần ngay khi cậu lái xe ra khỏi bãi, nhưng cậu vẫn kiên trì gọi lại, cuối cùng đầu dây bên kia cũng bắt máy.

"Mẹ, con đang lái xe đến Lan Uyển."

Quả nhiên bên kia rất yên tĩnh, nhưng giọng nói cố tình tỏ vẻ: "Mẹ không có ở nhà, vẫn còn đang ở trung tâm chăm sóc mẹ và bé xem cháu. Con tìm mẹ có chuyện gì à?"

"Có chuyện." Triệu Hi nói, "Bây giờ con phải gặp mẹ."

Mạnh Uyển "ai ui" một tiếng: "Con đúng là tổ tông của mẹ mà, không xem bây giờ là mấy giờ rồi hả? Có chuyện gì mà gấp thế?"

"Có chuyện rất quan trọng muốn bàn với mẹ."

Vừa dứt lời, Triệu Hi nhận ra cách dùng từ của mình không chính xác. "Bàn bạc" có nghĩa là đối phương còn có thể từ chối. Nếu xét từ góc độ đó, cuộc điện thoại này có gọi hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì lớn.

Đầu dây bên kia hừ một tiếng: "Con lớn rồi, có chuyện gì không tự quyết định được à? Mẹ biết mà, nói là bàn bạc nhưng thực ra là muốn kéo mẹ làm người chống lưng thôi, còn ý con thì đã quyết rồi…"

Triệu Hi đánh tay lái, quay đầu xe: "Vậy con không bàn với mẹ nữa, xem như con thông báo trước cho mẹ thôi."

Đầu dây bên kia, Mạnh Uyển nhanh chóng mất kiên nhẫn: "Được rồi, được rồi, em bé vừa ngủ rồi, lát nữa lại đánh thức con bé bây giờ." Sau đó bà không trò chuyện với cậu nữa, vài tiếng khóc nỉ non của trẻ con vọng đến, cuộc gọi bị ngắt ngay lập tức.

Xe chạy đến Hối Cảnh, nhưng Triệu Hi không vội lên lầu. Cậu đứng ngoài khu vườn nhỏ hút một điếu thuốc, cố gắng làm dịu những cảm xúc xáo trộn trong lòng. Khi đã hạ quyết tâm, cậu gọi cho Trần Tễ Nghiêu.

Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe có vẻ buồn ngủ, xung quanh rất yên tĩnh, có lẽ Trần Tễ Nghiêu chuẩn bị đi ngủ. Tim Triệu Hi đập rất nhanh, nhưng cậu vẫn cố gắng điều chỉnh hơi thở, cất tiếng gọi: "Trần Tễ Nghiêu, chúng ta đi hẹn hò đi?"

Đầu dây bên kia im lặng ba giây, sau đó Trần Tễ Nghiêu hỏi: "Bây giờ à?"

Triệu Hi nhìn đồng hồ, đã 10 giờ tối, dù đã khuya nhưng không sao cả. Cậu nhất định phải gặp Trần Tễ Nghiêu hôm nay. Vì thế cậu tiếp tục nói: "Em đang ở dưới nhà anh, cho anh 10 phút để dậy thay đồ và đi cùng em đến một nơi." 

"Nếu 10 phút nữa không thấy anh, em sẽ tự lên lôi anh xuống."

Chẳng biết có phải lời đe dọa của cậu có tác dụng hay không. Trần Tễ Nghiêu nhanh chóng đi xuống, dù thời gian đã quá 10 phút mà cậu quy định. Triệu Hi lái xe, mở cửa và bảo anh ngồi vào ghế phụ.

Trần Tễ Nghiêu mặc một bộ đồ thường ngày màu nhạt rất thoải mái, vẻ mặt đầy nghi hoặc khi bị Triệu Hi đẩy lên xe. Sau khi thắt dây an toàn, Trần Tễ Nghiêu hỏi cậu muốn đi đâu.

Triệu Hi không trả lời, sau khi rẽ vài giao lộ, họ đến tiệm hoa ở phố Nam Tân. Nhưng họ đã chậm một bước, vì giờ này cửa hàng đã đóng cửa.

Một tay đặt trên vô lăng, Triệu Hi bỗng nhìn xa xăm rồi nói: "Lần trước đến lấy hoa cho mẹ, nhân viên cửa hàng có nói với em rằng tháng này họ sẽ nhập một lô hoa mới, hỏi em có muốn đặt trước không."

Trần Tễ Nghiêu nhìn cậu, hỏi: "Em đã đặt rồi à?"

"Không có." Triệu Hi hất cằm lên, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo nhưng giọng nói lại mang chút ấm ức: "Hoa em tặng anh, anh có bao giờ nhận đâu, đặt làm gì?"

Chiếc xe lại tiếp tục chạy, đi ngang qua một tòa nhà văn phòng ở khu thành phố mới CBD. Triệu Hi dừng xe bên đường, tìm tên một người trong danh bạ điện thoại. Khu văn phòng này tập trung những tòa soạn tạp chí nổi tiếng nhất Ninh Hải, phần lớn là các công ty thiết kế thời trang và trang sức. Công ty Á Thâm không có nhiều giao dịch với những công ty này trong lĩnh vực kinh doanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!