Chương 47: (Vô Đề)

Triệu Hi không chào hỏi ai, một mình quay về căn hộ ở Nam Giao.

Thật ra Triệu Hi nghĩ đây không phải là một cuộc cãi vã. Cậu cho rằng mình có thể rộng lượng, miễn là được khẳng định vị trí độc nhất, không thể thay thế trong lòng Trần Tễ Nghiêu. Cậu chỉ cần biết mình khác biệt với người khác, đặc biệt là khi có sự xuất hiện của Louis.

Vì vậy, câu "sẽ không nghe anh giải thích" chỉ là lời nói trong lúc tức giận. Nếu Trần Tễ Nghiêu chịu nhượng bộ một chút, chịu dỗ dành thì Triệu Hi đã không tức giận đến mức này.

Dù Trần Tễ Nghiêu không nói nhiều như cậu nhưng lại rất bướng bỉnh, cả hai cứ thế giằng co với nhau.

Hai ngày này, Triệu Hi vẫn luôn chờ điện thoại của Trần Tễ Nghiêu. Những đêm không ngủ được cậu lại đi dạo một mình dọc bờ hồ hóng gió.

Giờ này đường vắng người, ngoài tiếng lá liễu xào xạc trong gió, gần như không còn tiếng động nào khác.

Một tiếng chuông điện thoại vang lên, Triệu Hi theo bản năng nghĩ là tin nhắn của Trần Tễ Nghiêu. Cúi đầu sờ túi quần mới nhận ra tiếng chuông phát ra từ một chiếc điện thoại lạ nằm dưới chân.

Đằng nào cũng rảnh, Triệu Hi châm điếu thuốc, nhặt điện thoại lên và đứng tại chỗ chờ người đánh rơi đến, hoặc xem có ai gọi lại không.

Triệu Hi vẫn chưa thể hiểu hết suy nghĩ của Trần Tễ Nghiêu. Cậu biết Trần Tễ Nghiêu có tình cảm, thậm chí rất quan tâm đến mình, nhưng mức độ "thích" đó đến đâu, và bắt đầu từ khi nào lại là một câu đố khó giải.

Có phải vì cậu mặt dày bám riết không, hay là Trần Tễ Nghiêu đã có cảm giác với cậu từ lâu rồi?

Triệu Hi biết đã đến lúc tìm cơ hội ngồi xuống nói chuyện rõ ràng, nhưng thái độ của Trần Tễ Nghiêu lại khiến cậu cảm thấy mâu thuẫn.

Dường như cậu không thể dứt ra được, và ẩn sâu trong con người Trần Tễ Nghiêu mà cậu vẫn luôn quen biết là một con người hoàn toàn khác.

Triệu Hi cố gắng đến gần hơn, nhưng lần nào cũng như chỉ còn một bước chân nữa là chạm đến thì lại bị đẩy ra, cả hai cứ giằng co, mâu thuẫn chồng chất.

Triệu Hi đang bực bội thì điện thoại trong tay reo lên. Số lạ, cậu không chắc có phải người đánh rơi gọi đến hay không, nhưng vẫn nhanh chóng nghe máy.

Chưa kịp mở lời, một giọng nói hung hăng từ đầu dây bên kia vang lên: "Anh đang ở đâu? Anh trộm điện thoại của tôi đúng không?"

"Tôi quá hiểu những người như anh, chẳng phải chỉ muốn tống tiền thôi sao?"

"Tôi nói cho anh biết, điện thoại của tôi có tài liệu rất quan trọng, tôi đã báo cảnh sát rồi! Tốt nhất là anh…"

Không phải người bị mất điện thoại, hóa ra là một kẻ khó ưa.

Triệu Hi chửi thầm, cười rồi dập tắt điếu thuốc, ném điện thoại vào hồ như ném rác.

Chiều thứ sáu, Triệu Hi nhận được điện thoại của Mạnh Uyển. Bà nói có người bạn tặng cho cháu gái một con ngựa gỗ đồ chơi của hãng H. Vì phải lên máy bay gấp nên đành gửi tạm ở nhà đấu giá Bảo Giai Sĩ, nhờ cậu rảnh thì đến lấy giúp.

Nhà đấu giá Bảo Giai Sĩ cũng vừa gửi catalogue bộ sưu tập mới nhất. Mặc dù Triệu Hi không thấy có gì ưng ý, nhưng cậu lại muốn nhân dịp buổi đấu giá hôm nay để nói chuyện với Vincent. Thế là cậu cúp máy, cầm chìa khóa xe và đi ngay.

Nhưng xui xẻo thay, khi đến nơi Triệu Hi mới biết hôm nay Vincent đi công tác.

Cậu nói rõ mục đích với nhân viên. Trong lúc chờ họ đi lấy ngựa gỗ, cậu đi ngang qua sảnh đấu giá, bất ngờ nhìn thấy một người mà lúc này cậu không muốn thấy nhất.

Hôm nay Louis không đi một mình, bên cạnh hắn là một cậu trai trẻ, tóc nâu mắt xanh.

Cậu ta chỉ vào một bức tranh sơn dầu của một họa sĩ theo trường phái biểu hiện Na Uy trong catalogue, thì thầm vào tai Louis điều gì đó rất thân mật.

Triệu Hi nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt một lúc lâu, gần như có thể khẳng định mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản. Tuy nhiên, cậu vẫn không thể loại trừ khả năng Louis vẫn đang âm mưu gì đó với Trần Tễ Nghiêu.

Louis ngước mắt lên, ngay lập tức nhìn thấy cậu. Hai người nhìn nhau qua dòng người qua lại trong sảnh đấu giá, Triệu Hi bình tĩnh đút tay vào túi quần và bước tới.

Khi đến gần, những màu sắc khoa trương và đường cong méo mó trong bức tranh dường như trở nên sống động hơn. Chắc chắn tác phẩm gốc khi xuất hiện sẽ được nhiều người săn đón.

Triệu Hi liếc nhìn cuốn catalogue, cười nửa miệng trêu chọc: "Không ngờ sếp Lý lại có hứng thú với hội họa như vậy."

Cậu trai người lai bên cạnh mờ mịt kéo tay Louis, quả thật cậu rất thích bức tranh này, nhưng người đột nhiên xuất hiện trước mặt này dường như có hiềm khích gì đó với Louis. Có vẻ đối phương không muốn họ mua được tác phẩm mà họ yêu thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!