Thật không thể ngờ, cậu và Trần Tễ Nghiêu chưa từng bàn bạc về chuyện mua đồng hồ, nhưng mọi thứ lại như định mệnh sắp đặt, tạo nên một sự ăn ý tự nhiên chỉ hai người họ mới có.
Có thể giải thích bằng từ "trùng hợp", nhưng Triệu Hi nghĩ đi nghĩ lại, cho dù ban đầu chiếc đồng hồ này không được Triệu Hi mua, cuối cùng nó vẫn sẽ về tay cậu, vì vậy chúng sinh ra là để thuộc về nhau.
Nhưng hiện tại Triệu Hi chưa muốn vạch trần. Cậu muốn đợi xem bao giờ Trần Tễ Nghiêu chủ động kể chuyện này cho mình nghe. Thế là cậu đặt chiếc hộp trở lại vị trí cũ, dặn dò A Mạch không được nhắc đến, lặng lẽ đóng ngăn kéo lại.
Triệu Hi cứ thế yên tâm ở lại Hối Cảnh. Trần Tễ Nghiêu không đuổi, mà cậu cũng không đả động gì đến chuyện bao giờ sẽ rời đi.
Tuy chỉ uống thuốc vào buổi trưa hôm đó là bệnh tình đã thuyên giảm nhưng Trần Tễ Nghiêu vẫn chọn ở nhà làm việc trong mấy ngày sau đó. Mỗi buổi chiều A Mạch sẽ mang một số văn kiện quan trọng đến Hối Cảnh.
Tất cả các cuộc họp đều được chuyển sang hình thức trực tuyến. Đôi khi Trần Tễ Nghiêu ở trong phòng làm việc suốt cả buổi chiều, sau khi cuộc họp kết thúc, anh còn phải trả lời một đống email từ các chi nhánh công ty nước ngoài gửi tới.
Triệu Hi ngủ trưa dậy, cứ thế nằm dài trên ghế sofa nghịch điện thoại. Chán quá cậu lại ngả đầu ra ghế, cố ý thở dài thật to: "Bụng đói chết đi được, không biết ai đó khi nào mới bận xong…"
"Haiz, thôi, mình tự tìm xem có món gì gọi về ăn vậy…"
Cánh cửa phòng làm việc lập tức mở ra, Triệu Hi nghe thấy tiếng máy tính tắt, rồi Trần Tễ Nghiêu đi ngang qua cậu, không thèm nhìn lấy một cái, xắn tay áo đi thẳng vào bếp.
Triệu Hi gác chân bị thương lên ghế sofa, nhìn bóng lưng anh mà cười khúc khích.
Thấy vết thương dần hồi phục, đi lại cũng nhanh nhẹn hơn, công ty của lại có rất nhiều việc cần xử lý, nên sau vài ngày nghỉ ngơi ở nhà, cậu lại trở về công ty đi làm.
Không còn phải bận tâm nấu cơm mỗi ngày cho cậu, Trần Tễ Nghiêu cũng kết thúc việc làm việc tại nhà, dành nhiều thời gian hơn cho công việc ở công ty.
Vắng mặt ở công ty vài ngày, Triệu Hi có một đống thiệp mời dự tiệc. Cậu xem qua từng cái và quyết định từ chối hết, miễn là có chút thời gian rảnh, cậu đều nghĩ cách để gặp Trần Tễ Nghiêu nhiều hơn.
Sáng nay khi biết trợ lý có vài tài liệu cần mang đến phòng pháp chế của Hằng Nạp, Triệu Hi liền cầm bút đứng dậy, chủ động nhận làm chân sai vặt thay người khác.
Đến công ty Triệu Hi mới biết Trần Tễ Nghiêu không có ở đây. Cậu đang định tìm A Mạch thì mấy cô gái ở phòng kế hoạch đi ngang qua, mỉm cười chào hỏi cậu.
Sau đó, cậu lại gặp họ ở phòng pha nước, nghe họ thảo luận về việc đi đâu chơi vào kỳ nghỉ cuối tháng. Triệu Hi thầm nghĩ mình có kinh nghiệm về chuyện này, có thể cho họ vài lời khuyên.
Lúc ấy một cô gái lên tiếng: "Tranh thủ hộ chiếu còn hạn, rủ bạn thân đi Bali một chuyến, nghe nói đảo Lam Mộng và đảo Penida gần đó cảnh đẹp lắm."
Đồng nghiệp bên cạnh hỏi: "Sao lại muốn đi xa thế? Bay hơn 5 tiếng đồng hồ là tôi thấy mỏi lưng rồi…"
"Tôi thấy CEO Phi Lâm đăng lên trang cá nhân." Cô gái trả lời: "Hôm đó gặp tôi có hỏi, anh ấy bảo đi với bạn, nơi đó chỉ thích hợp để nghỉ dưỡng, phong cảnh thiên nhiên rất tuyệt."
Một cảm giác khó chịu dâng lên, Triệu Hi nhướng mày hỏi: "Anh ta đăng khi nào? Sao tôi không thấy?"
Cô gái đáp: "Lâu rồi, chắc là khoảng thời gian nghỉ Tết ấy."
Triệu Hi nghĩ Louis đã chặn mình. Cậu lấy điện thoại ra, chợt nhớ ra từ khi kết bạn với Louis, cậu đã luôn cho người này vào nhóm đặc biệt "Chỉ để trò chuyện".
Tìm thấy ảnh đại diện của Louis, cậu bắt đầu lướt xem từ trên xuống dưới các bài đăng trên trang cá nhân của Louis.
Louis là người thích chia sẻ, đến những chuyện nhỏ nhặt như gặp bạn thân thời du học ở quán bar cũng đăng vài tấm ảnh để lưu lại.
Lướt mãi, cuối cùng Triệu Hi cũng tìm thấy những bài đăng ở đảo Penida dựa vào định vị.
Louis đăng ảnh hắn lặn ở vách đá ngầm dưới thác Aling, đăng ảnh thảnh thơi nằm dài trên bãi biển thưởng thức đồ uống, đăng ảnh hoàng hôn tuyệt đẹp, sau đó còn đăng video quay từ trên cao cảnh hắn nhảy bungee trên đảo.
Và những bài đăng này có thời gian trùng khớp với khoảng thời gian Triệu Hi vừa tìm thấy Trần Tễ Nghiêu vào dịp Tết Âm Lịch năm nay.
Ban đầu Triệu Hi không muốn nghĩ nhiều, nhưng ngày thường Trần Tễ Nghiêu rất ít khi bình luận trên mạng xã hội, lần này lại để lại một chuỗi dấu ba chấm.
Louis trả lời: "Trời nhiều mây nên trải nghiệm không được tốt lắm, lần sau chọn ngày đẹp rồi đi tiếp."
Không chỉ đi cùng nhau lần này, mà lần sau trời đẹp còn muốn cùng nhau đến thăm lại chốn xưa. Triệu Hi không chắc Louis có ý này không, nhưng bây giờ cậu chỉ là một người ngoài cuộc đáng thương bị tình bạn cảm động trời xanh của họ loại trừ. Chỉ nhìn mặt chữ, cậu cũng chỉ có thể liên tưởng theo hướng đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!