Chương 45: (Vô Đề)

Sau khi cập bến, Bùi Minh vẫn là người ở lại để giải quyết mọi chuyện. Trần Tễ Nghiêu không nói lời nào với bất cứ ai, cũng chẳng màng đến những ánh mắt xung quanh, vẻ mặt tối sầm đưa Triệu Hi lên xe.

Mãi đến lúc này Triệu Hi mới nhận ra trên đầu gối mình có hai vết trầy xước, mắt cá chân phải cũng bị trẹo, cậu đoán là do va đập vào đâu đó khi rơi xuống nước.

Hơi ấm từ máy sưởi trong xe phả ra, Triệu Hi dựa lưng vào ghế, im lặng một lúc, chợt nhận ra dây an toàn ở ghế phụ không còn siết chặt như trước. Cậu liếc nhìn Trần Tễ Nghiêu, buông một câu bâng quơ: "Trần Tễ Nghiêu, sao anh đổi xe rồi?"

"Cuối cùng chiếc Maybach cũng sửa xong rồi à?"

Vẻ mặt Trần Tễ Nghiêu căng thẳng, rõ ràng không có tâm trạng để trả lời. Triệu Hi cười nhẹ, thấy xe đang đi trên con đường quen thuộc về Hối Cảnh, cậu không nói gì, lười biếng dựa vào ghế và nhắm mắt lại.

Về đến nhà, Trần Tễ Nghiêu lấy hai miếng băng dán chống nước từ tủ thuốc. Anh c** q**n áo Triệu Hi, đưa cậu vào phòng tắm để tắm nhanh bằng nước ấm. Lúc đang sấy tóc, bác sĩ gia đình cũng vừa đến.

Đầu gối của Triệu Hi cần được xử lý. Sau khi tắm xong, toàn thân cậu đã nóng lên, nhưng máu vẫn rỉ ra từ những vết thương. Dù bác sĩ làm rất nhẹ nhàng, Triệu Hi vẫn vô thức nhăn mặt khi thuốc sát trùng được bôi lên một mảng lớn. Cậu làm vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Trần Tễ Nghiêu.

Trần Tễ Nghiêu chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, ánh mắt lạnh lùng, khó mà thấy được chút đau lòng nào dành cho cậu. Sau đó anh kéo bác sĩ ra một góc dặn dò vài câu, bác sĩ lấy máy đo huyết áp cùng ống nghe ra, Trần Tễ Nghiêu không nhìn Triệu Hi nữa, cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm ở phòng khách.

Lúc anh tắm xong đi ra, bác sĩ gia đình đã rời đi. Triệu Hi lấy hai cái cốc ra bàn bếp, rót sữa nóng vào. Cậu đưa một cốc cho Trần Tễ Nghiêu, vẻ mặt có chút lấy lòng. Trần Tễ Nghiêu không nhận, thế là Triệu Hi cười, tiến lại gần và kéo vạt áo anh: "Vậy để em sấy tóc cho anh nhé?"

Trần Tễ Nghiêu không cầm máy sấy mà đưa chiếc khăn tắm trong tay ra. "Không với tới, anh cúi đầu xuống một chút." Trần Tễ Nghiêu cúi đầu xuống, Triệu Hi ngồi trên chiếc ghế cao, ôm lấy cổ tay Trần Tễ Nghiêu vòng qua eo mình.

Trong lúc sấy tóc, không khí giữa hai người vẫn rất tĩnh lặng, dù ở khoảng cách gần họ cũng không hề nhìn vào mắt nhau. Sau một khoảng thời gian dài, chẳng ai nói gì, Triệu Hi không nhịn được, khẽ cười hỏi: "Vẫn còn giận à?"

"Là anh sai." Giọng Trần Tễ Nghiêu lạnh lùng: "Anh không nên mua chiếc du thuyền đó cho em, ngày mai anh sẽ liên hệ môi giới để rao bán nó."

"Từ nay về sau em đừng hòng dính vào một giọt rượu nào nữa."

Triệu Hi nhướng mày: "Sao mà làm quá thế? Em biết bơi mà, anh quên rồi à?"

Hành động của cậu đột ngột dừng lại, nhìn người trước mặt, Triệu Hi chợt nghĩ ra điều gì đó, lại hỏi: "Trần Tễ Nghiêu, lúc em tỉnh lại, em thấy mắt anh đỏ hoe. Có phải anh đã khóc không?"

"Anh sợ em chết đến vậy à?"

Trần Tễ Nghiêu đột nhiên buông Triệu Hi ra, không cho cậu lau tóc nữa. Anh nghiêng người dựa vào bàn bếp, vẻ mặt bất lực, không biết phải nói gì.

Một lúc lâu sau anh mới nói: "Chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, nếu thật sự có chuyện gì không hay, em bảo anh phải ăn nói với người nhà em thế nào đây?"

Triệu Hi cũng bắt đầu khó chịu: "Người nhà, người nhà, trong lòng anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến họ. Bây giờ người anh nên quan tâm nhất chẳng phải là em sao?"

Giọng cậu cao lên, không khí lại trở nên căng thẳng. Trần Tễ Nghiêu không đáp lại, ly sữa bò đã nguội, anh cầm cả hai cốc vào lò vi sóng để hâm nóng lại.

Một tay Triệu Hi chống cằm dựa vào bàn bếp, chán nản nhìn chằm chằm Trần Tễ Nghiêu, lát sau thở dài: "Ai, đầu gối thì đau mà mắt cá chân cũng nhức quá. Vừa rồi rời thuyền đi được hai bước về xe mà em cứ tưởng xương cốt mình muốn gãy ra rồi ấy."

"Cũng không biết còn đủ sức tự mình đi về phòng ngủ không nữa, dù sao cũng chẳng được ai để mắt, đêm nay em cứ ngủ gục trên bàn này cho xong…"

"Ting!" một tiếng, sữa trong lò vi sóng đã nóng, Trần Tễ Nghiêu bưng cốc sữa đến đặt trước mặt cậu, Triệu Hi che đầu gối, chỉ ủ rũ nhìn chằm chằm vết thương trên chân.

Không hỏi thêm, cũng không trách cứ gì nhiều, Trần Tễ Nghiêu tiến đến cúi người ôm Triệu Hi lên giường. Ga trải giường ở phòng ngủ chính đã được thay mới. Triệu Hi ngoài miệng kêu mệt nhưng thực tế đôi mắt lại mở to hơn cả cú mèo thức đêm.

Bác sĩ để lại lọ dầu xoa bóp chuyên trị bong gân, có mùi hơi hắc. Trần Tễ Nghiêu đổ ra tay một ít rồi xoa nóng. Thấy vậy, Triệu Hi nhanh chóng tự giác duỗi chân ra, gác lên đùi anh.

Trần Tễ Nghiêu có chút kinh nghiệm trong việc xử lý những vết trầy xước và bong gân thông thường này. Dù sao thì Triệu Hi hồi nhỏ cũng nghịch ngợm đến mức đó mà, anh thoăn thoắt xoa bóp quanh mắt cá chân Triệu Hi.

Không lâu sau, mí mắt Triệu Hi thực sự bắt đầu nặng trĩu. Trần Tễ Nghiêu lấy gối dựa phía sau cậu ra, ôm cậu nằm xuống, đắp chăn cẩn thận. Vừa định rời đi, hai tay Triệu Hi lại từ trong chăn thò ra, níu lấy ống quần anh.

"Anh thật sự muốn đi à?"

Giọng Triệu Hi nghèn nghẹt trong chăn: "Chân em bị thương thế này, đêm nay không có cách nào động tay động chân với anh đâu."

"Vừa nãy em ngâm trong biển lâu như vậy, anh không ở lại với em, lỡ lát nữa em sốt thì ai biết?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!