Trong bóng đêm mờ ảo, cảm giác say chếnh choáng như một chất xúc tác mạnh mẽ khiến mọi giác quan đều trở nên nhạy bén. Lòng bàn tay Triệu Hi nóng ran, những ngón tay cậu nhẹ nhàng lướt trên người Trần Tễ Nghiêu, cứ thế đốt lên từng đốm lửa nhỏ.
Hai người hôn nhau say đắm đến không thể dứt ra, hơi thở dần trở nên hỗn loạn, không khí trong phòng phảng phất chút mông lung khó tả, mọi chuyện sau đó dường như đều là lẽ đương nhiên.
Ngón tay Triệu Hi khẽ cong, thăm dò vào khe hở sau lưng quần Trần Tễ Nghiêu. Chợt một lực đẩy mạnh vào ngực khiến Triệu Hi giật mình, không kịp phòng bị mà bị đẩy ra. Dù chưa có kinh nghiệm, nhưng một người đàn ông hẳn phải hiểu, bị ngắt quãng giữa lúc cao trào như vậy có ý nghĩa gì.
Nửa phần rượu đã tan, Triệu Hi nhìn Trần Tễ Nghiêu đứng dậy bình tĩnh cài lại cúc áo, lùi về phía mép giường, giữ một khoảng cách an toàn. Hai người nhìn nhau, cùng hít thở để lấy lại bình tĩnh. Đôi mắt Triệu Hi vẫn còn mờ mịt, đầy vẻ bàng hoàng.
Không một lời giải thích, Trần Tễ Nghiêu chỉ khẽ nuốt nước bọt rồi quay lưng định đi. Triệu Hi nhảy xuống giường vội vàng đuổi theo, nắm lấy cổ tay anh.
"Trần Tễ Nghiêu, anh có ý gì? Cố tình trêu chọc em à?"
Bị giữ chặt, Trần Tễ Nghiêu không thể bước đi, chỉ để lại cho cậu bóng lưng câm lặng. Triệu Hi tiến đến chắn đường anh, nhìn xuống nói: "Đều là đàn ông, phản ứng trên người anh rõ ràng như thế, đừng hòng lừa em!"
"Đều là đàn ông, em nên biết đừng có trêu anh vào lúc này."
"Lúc nào?" Triệu Hi bật cười, ghé sát lại nhướng mày nhìn anh: "Không phải anh là người chủ động bò lên giường em trước sao?"
Trần Tễ Nghiêu bị câu nói của cậu làm cho cứng họng, không thể phản bác. Không khí lãng mạn vừa nãy đã tan biến, giờ đây cả hai chẳng còn tâm trạng để nghĩ đến chuyện gì khác. Triệu Hi biết không thể tiếp tục, nhưng vẫn không muốn buông tha, cắn môi hỏi: "Tấm thẻ nhớ của chiếc máy bay không người lái đó, ban đầu là của anh đúng không?"
"Trần Tễ Nghiêu, miệng thì nói không thích em, nhưng từ nhỏ đến lớn mỗi bức ảnh em gửi cho anh, anh đều giữ lại. Anh quan tâm em bị đau đầu có phải do cảm lạnh không, lo lắng về mùi rượu trên xe, còn nhân lúc em say rượu lén lút hôn em."
"Nếu chỉ coi em là em trai, vậy thì chính anh mới là người không biết giới hạn đấy?"
Lúc này Triệu Hi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào từ Trần Tễ Nghiêu. Có lẽ cậu chỉ muốn đối phương – trước những bằng chứng không thể chối cãi – gỡ bỏ lớp ngụy trang và chạy tới ôm chặt lấy mình.
Nhưng nào ngờ sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, đối phương lại nói: "Nếu chỉ giữ lại vài tấm ảnh đã đủ để chứng minh vấn đề thì logic của em cũng quá thiếu chặt chẽ."
"Có gì thì đợi khi em tỉnh rượu chúng ta hãy nói."
Ánh mắt Trần Tễ Nghiêu có chút lảng tránh, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản. Thái độ hiện tại của anh càng cho thấy anh muốn kết thúc cuộc đối thoại này càng nhanh càng tốt, hòng che giấu sự chột dạ của mình. Triệu Hi ném chiếc gối vào anh, lớn tiếng gọi: "Trần Tễ Nghiêu! Sớm muộn gì chuyện này cũng phải làm cho rõ, anh không thể trốn tránh em mãi được!
Bỏ chạy ngay lúc này, anh đúng là một kẻ hèn nhát!"
Bóng Trần Tễ Nghiêu khuất sau cánh cửa phòng ngủ. Triệu Hi thậm chí còn không kịp xỏ giày, vội vã chạy chân trần đuổi theo. Cánh cửa căn hộ mở ra rồi lại "rầm" một tiếng đóng sập lại. Triệu Hi lấy tay vuốt mặt, túm lấy tóc mình rồi hít một hơi thật sâu. Cậu gạt tất cả những chiếc cốc thủy tinh xếp gọn gàng trên bàn ăn xuống đất.
Sau khi những h*m m**n lắng xuống, Triệu Hi nằm trên giường nhìn trân trân lên trần nhà, cứ thế thức trắng đêm đến tận rạng sáng. Cái miệng cứng hơn vịt chết của Trần Tễ Nghiêu thật đáng ghét, nhưng điều khiến Triệu Hi bực tức hơn cả là anh lại có thể dừng lại vào thời điểm đó. Điều này khiến Triệu Hi không khỏi tự hỏi, liệu mình thực sự không hề có sức hấp dẫn với anh hay sao.
Bảy kinh tám mạch tích tụ đầy lửa giận, dù sao cũng phải tìm cách giải tỏa. Cậu gọi cho Bùi Minh, hẹn đi đua xe ở đường núi. Bùi Minh cho biết y cùng bạn bè đang ở một câu lạc bộ bắn cung mới mở trên đường Minh Ngô.
Khi Triệu Hi đến, một vài người đã về trước, chỉ còn lại những người mà Bùi Minh cho là thân thiết, sẽ không lợi dụng việc quen biết với họ để khoe khoang.
Nói về bắn cung, Triệu Hi chắc chắn không phải là người mới. Ngay từ khi còn rất nhỏ, Mạnh Uyển đã muốn cậu bồi dưỡng nhiều sở thích khác nhau, vì thế đã mời thầy giáo chuyên nghiệp về dạy cho cậu một loạt những môn học ít người theo đuổi.
Chẳng qua khi đó Triệu Hi ham chơi, học cái gì cũng chỉ biết qua loa, chẳng tinh thông món nào. Sau này lớn hơn, việc học hành nặng nề, cậu cũng không còn thời gian để bận tâm đến những thứ này nữa.
Có lẽ vì đêm qua ngủ không ngon, hoặc có lẽ do tâm trí vốn đang lơ đễnh, sau khi Triệu Hi chọn cung đã liên tiếp bắn trượt cả ba mũi tên.
Tất nhiên xung quanh không ai dám cười nhạo cậu, Bùi Minh chỉ tiến đến, vặn nắp một chai nước khoáng rồi đưa cho Triệu Hi.
Khu tập luyện có huấn luyện viên chuyên nghiệp, đó là một người trông khá hiền lành. Có lẽ vì biết thân phận của Triệu Hi, hoặc nhận ra cậu có tiềm năng, anh ta đã dành cho Triệu Hi một sự chú ý đặc biệt. Anh ta tiến lại gần, hỏi Triệu Hi có cần giúp đỡ không, sau đó cúi xuống kiểm tra găng tay của cậu.
Cuối cùng anh ta bảo nhân viên mang một đôi găng khác đến, nói: "Cậu Triệu, khi kéo cung có lẽ cậu nên điều chỉnh nhịp thở một chút, điểm ngắm nên cao hơn vài tấc."
"Thật ra bắn trượt bia không có gì đáng ngại, đôi khi thất bại lại là một phản hồi tích cực, chỉ cần điều chỉnh một chút, chúng ta sẽ càng ngày càng gần với hồng tâm, càng gần với mục tiêu."
Lời nói vừa dứt, Triệu Hi kéo căng dây cung, nheo mắt ngắm chuẩn rồi b*n r*, mũi tên bay thẳng vào hồng tâm, làm rơi cả mũi tên khác đang cắm trên đó.
Triệu Hi tháo găng tay, Bùi Minh tiến đến, mặt mày tươi cười nịnh nọt. Trước hết là khen cậu lấy lòng, sau đó lại đặt tay lên vai cậu như muốn bàn bạc chuyện gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!