"Anh A Nghiêu, buổi chiều ở tòa giảng đường A em thấy cầu vồng đôi đấy, anh có thấy không?"
"Anh A Nghiêu, hôm nay em đi dã ngoại về có chụp được này, em gửi cho anh!"
"Trần Tễ Nghiêu, bây giờ độ phân giải của điện thoại kém quá, cái này của em là đời mới nhất mà sao chụp không rõ gì cả?"
Những mảnh ký ức rời rạc trong đầu đã không còn liền mạch theo thời gian. Trước đây Triệu Hi chưa từng cố gắng để nhớ lại, sưu tập cầu vồng với cậu chỉ là một thói quen tự nhiên được hình thành sau khi biết ý nghĩa tên của Trần Tễ Nghiêu vào năm 10 tuổi.
Lúc ấy mẹ cậu vỗ vai và nói rằng "Tễ" có nghĩa là sau cơn mưa trời lại trong xanh, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây sẽ xuất hiện cầu vồng, là biểu tượng của hy vọng.
Sau khi Khương Di Thanh mất, anh A Nghiêu đã có một khoảng thời gian dài không giao tiếp với bên ngoài, tự nhốt mình trong phòng. Vào ngày sinh nhật của Trần Tễ Nghiêu, mẹ cậu đã chuẩn bị một chiếc bánh kem cầu vồng. Bà động viên Triệu Hi – người vẫn luôn muốn an ủi Trần Tễ Nghiêu – chủ động gõ cửa căn phòng cuối hành lang.
Lần đó khi ăn bánh kem, lần đầu tiên cậu thấy anh A Nghiêu cười với mình. Từ đó Triệu Hi bắt đầu sưu tầm tất cả những gì liên quan đến cầu vồng trong cuộc sống.
Thậm chí có lần một vệt sáng đủ màu sắc xuất hiện trên sàn gỗ trong nhà, cậu cũng hào hứng chạy đến phòng Trần Tễ Nghiêu, kéo anh ra xem. Mãi sau này cậu mới biết đó là ánh nắng từ bên ngoài chiếu qua bể cá, tạo ra cầu vồng trên sàn nhà.
Triệu Hi khi ấy còn ở tuổi hiếu động, Trần Tễ Nghiêu sợ cậu chạy nhanh sẽ bị ngã nên đã nắm tay cậu, hai người cùng đứng trước bể cá và thảo luận về nguyên lý khúc xạ ánh sáng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nhiều chuyện xảy ra khi đó đến cả Triệu Hi cũng không còn nhớ rõ. Vậy mà Trần Tễ Nghiêu đã lưu giữ tất cả chúng trong chiếc thẻ nhớ mà cậu chưa từng để ý đến.
Không thể chắc chắn liệu anh chỉ đơn thuần thích cầu vồng, hay giống như Mạnh Uyển, chỉ muốn ghi lại những khoảnh khắc ý nghĩa trong cuộc sống. Nhưng vì tất cả những bức ảnh này đều do cậu gửi cho anh, trong lòng Triệu Hi dâng lên một suy đoán không thực tế đối với mối quan hệ hiện tại của hai người.
Cậu có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng biết chắc chắn anh sẽ phủ nhận. Đáp án mà xuất hiện ngay trên bìa sách thì câu đố sẽ mất đi sự hấp dẫn và bí ẩn, cậu không ngại là người chủ động trong mối quan hệ này.
Nhớ lại những lời nói "tàn nhẫn" mình từng thốt ra với Trần Tễ Nghiêu vào buổi chiều, rằng sẽ tìm ra bằng chứng miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo của anh. Triệu Hi mới chợt nhận ra dù trải qua bao nhiêu khúc mắc, cậu vẫn luôn được ông trời ưu ái.
Sau lần Bùi Minh đề nghị mở tiệc và bị Triệu Hi cúp máy, y vẫn chưa từ bỏ ý định.
Lần này Bùi Minh lại mời một nhóm người đến biệt thự Tiêu Sơn giống như năm trước. Trong điện thoại, y ra vẻ bí ẩn không chịu tiết lộ gì. Khi mọi người đến nơi mới biết hóa ra Bùi Viễn Bằng đã mua chiếc trực thăng mà Bùi Minh hằng mong ước, đang đậu ở sân bay đối diện.
Bùi Viễn Bằng biết con trai mình không làm nên trò trống gì, nửa năm rồi mà dự án vẫn chưa có tiến triển. Nhưng sau bữa tiệc thương mại lần trước, Triệu Hi đã đích thân gọi Bùi Minh đến, ông nhận thấy Bùi Minh cũng đã rất nỗ lực trong việc thúc đẩy dự án hợp tác. Hơn nữa đôi khi những thông tin hữu ích mà Bùi Minh có được khi rủ Triệu Hi đi uống rượu còn nhiều hơn những gì ông hỏi han Triệu Hi. Nghĩ vậy, đứa con trai "phế vật" này cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Vì thế ông đành mềm lòng, cắn răng thỏa mãn nguyện vọng của Bùi Minh.
Vừa bước vào sân, Triệu Hi đã thấy chiếc bếp nướng BBQ từng gây ám ảnh cho mình. Cậu ngậm điếu thuốc, đá Bùi Minh một cái: "Nếu còn nướng thịt kiểu Brazil nữa thì cậu cút đi."
Bùi Minh cười cười ôm vai Triệu Hi, nói với vẻ nịnh nọt: "Lần này tôi nướng theo phong cách Ấn Độ cơ."
Phòng bida và phòng chơi game đã có người chiếm, vài chai rượu vang ngon mà Triệu Hi từng khen ngợi trước đây cũng được Bùi Minh vận chuyển trở lại. Bùi Minh không giấu diếm, lấy tất cả ra khỏi tủ để Triệu Hi tùy ý lựa chọn.
Em họ của Bùi Minh biết xem bói, không biết cô tìm đâu ra một bộ bài Tarot, sau đó ngồi xuống chiếc sofa ở quầy bar, một đám người tò mò vây quanh, lúc này có người vô duyên nói: "Vậy bói một quẻ xem chiếc trực thăng của Bùi thiếu khi nào thì vào xưởng sửa chữa."
Bùi Minh vo một cục giấy ném về phía người đó: "Biến đi!"
Những ai từng chơi bài với Triệu Hi đều biết cậu có vận may hiếm có trên bàn bài, nhưng bốc bài Tarot sẽ ra kết quả gì thì không ai biết. Trương Tái đứng bên bàn đề nghị: "Nhị thiếu, cậu có muốn thử không?"
Triệu Hi chưa bao giờ tin vào những chuyện này, nhưng khung cảnh hiện tại lại khiến cậu nhớ đến lần được Mạnh Uyển kéo đến chùa Nam Âm rút quẻ. Lão hòa thượng nói đường tình duyên của cậu trắc trở, không biết có phải nói bừa hay không, vì vậy lần này khi có người đề nghị, Triệu Hi đã không từ chối.
Theo chỉ dẫn, Triệu Hi rút ba lá bài từ bộ bài 70 lá có mặt sau giống nhau.
Khi các lá bài được lật ra, cô gái hỏi Triệu Hi có đang băn khoăn điều gì không, Triệu Hi liếc nhìn mọi người rồi cười, nói rằng mình không có.
Lúc này, một giọng nói từ phía sau vang lên: "Tôi có, tôi có!"
Chẳng biết là đùa hay thật, người đó nói: "Em họ tôi thích anh ấy từ hồi cấp ba, đúng lúc anh ấy vừa chia tay Quan tiểu thư, cô xem giúp tôi xem, liệu nhà tôi có hy vọng gì với Á Thâm không?"
"Không có hy vọng, cút đi."
Triệu Hi nói xong, người kia vẫn cười hềnh hệch, ghé lại gần: "Đừng mà Nhị thiếu, cho tôi một cơ hội đi, tôi sẽ khuyến khích em gái tôi cố gắng hơn nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!