Triệu Hi đã ăn khá no ở Lan Uyển, nhưng món bò sốt vang của Trần Tễ Nghiêu ngon đến mức cậu không muốn bỏ phí một miếng nào.
Trước mặt anh, cậu đã "bán thảm" và ôm ấp đủ kiểu, nhưng không dám tiến xa hơn nữa. Thế nên khi Trần Tễ Nghiêu đứng dậy chỉnh lại cổ tay áo và nói rằng anh phải về, Triệu Hi cảm thấy rất hài lòng với tiến triển của đêm nay, không tìm thêm cớ để giữ anh lại.
Khi ra về, Trần Tễ Nghiêu dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn trong bếp, gói hết rác bếp và rác phòng khách mang xuống nhà.
Có lẽ vì chênh lệch nhiệt độ giữa trong nhà và hành lang không lớn, chiếc áo gió treo trên giá ở cửa ra vào đã bị rơi lúc nào không hay. Triệu Hi thấy ngay khi anh đang thay giày, nhưng cậu nhanh chóng dời tầm mắt và không nhắc nhở anh.
Thế là đêm hôm đó, Triệu Hi ôm chiếc áo khoác còn vương lại mùi hương đặc trưng của Trần Tễ Nghiêu ngủ một giấc thật ngon.
Ngày hôm sau, Triệu Hi hiếm khi dậy sớm mà không cần báo thức. Cậu mở mắt khi trời vừa hửng sáng, cả người sảng khoái lạ thường. Cậu định trưa nay sẽ đến Hằng Nạp mời Trần Tễ Nghiêu đi ăn, nhưng vừa mở điện thoại thì bất ngờ thấy tin nhắn Mạnh Uyển gửi cách đó 15 phút, báo rằng chị dâu đã sinh con an toàn vào khoảng 2 giờ sáng hôm qua.
Triệu Hi vội vàng chạy vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt qua loa rồi đến thẳng bệnh viện.
Ngoài dì Vân mang cháo đến vào buổi sáng, gần như cả nhà đều túc trực ở bệnh viện suốt đêm.
Bé gái tuy sinh non nhưng may mắn là các chỉ số sức khỏe đều bình thường nên không cần nằm lồng ấp như các em bé khác phải chiếu đèn.
Vì đây là bệnh viện tư nhân, gia đình có mối quan hệ tốt với viện trưởng nên sản phụ được sắp xếp ở một phòng riêng yên tĩnh nhất khoa sơ sinh. Tuy nhiên phòng bệnh vẫn không cho phép bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài bố của em bé được vào.
Mạnh Uyển đã mang theo một chiếc máy ảnh nhỏ gọn. Khi bé gái ngủ say và được bác sĩ bế đi kiểm tra sức khỏe, bà đã chụp rất nhiều ảnh và quay video, ghi lại những khoảnh khắc vô cùng quý giá trong quá trình trưởng thành của đứa trẻ.
Triệu Hi ra máy bán hàng tự động mua một chai nước, sau đó ngồi trên ghế sofa ở khu vực chờ để xem những bức ảnh Mạnh Uyển chụp em bé vào rạng sáng.
Không lâu sau, Trần Tễ Nghiêu cũng nghe tin và đến nơi.
Triệu Húc Đình đã thức trắng đêm, sáng sớm lại bận rộn làm các thủ tục ở khắp các tầng nên không nghỉ ngơi được. Triệu Hi và Trần Tễ Nghiêu ngồi ở khu vực chờ đợi cùng ba mẹ.
Hai người đều chưa lập gia đình nên không giúp được gì nhiều. Nhưng có thêm thành viên mới trong nhà là chuyện lớn, không có mặt lúc này thì không phải phép.
Sau đó cả hai không nói gì, cứ đứng song song tựa lưng vào tường như chịu phạt để chờ. Vì khoa sơ sinh không cho phép hút thuốc nên Triệu Hi đưa chai nước khoáng cho Trần Tễ Nghiêu.
Trần Tễ Nghiêu chỉ cầm giúp cậu, không vặn nắp ra để uống.
Triệu Hi bĩu môi, ghé sát lại gần lầm bầm vào tai anh bằng giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Hôn cũng hôn rồi, giả vờ đứng đắn làm gì."
"…"
Trần Tễ Nghiêu cúi đầu trả lời tin nhắn trên điện thoại, không để ý đến cậu nữa.
Triệu Chính Lâm ngồi trên sofa xua tay: "Được rồi, ảnh của cháu gái cũng xem rồi, hai đứa ở đây cũng không có việc gì, về công ty làm việc đi."
Mạnh Uyển đưa chiếc máy ảnh trong túi cho Triệu Hi, nói rằng sáng nay thẻ nhớ đã đầy, bà không biết cách thao tác, nhờ Triệu Hi tối rảnh rỗi thì chuyển dữ liệu ra để mấy ngày tới còn quay thêm video cho cháu gái. Triệu Hi nhận lấy máy ảnh, đợi Triệu Húc Đình lên lầu chào một tiếng mới cùng Trần Tễ Nghiêu rời đi khi trời đã gần trưa.
Tối qua xe của Triệu Hi vẫn đỗ ở Lan Uyển. Sáng nay cậu đi taxi đến nên bây giờ chắc chắn phải nhờ Trần Tễ Nghiêu đưa về công ty.
Trên đường đi, Triệu Hi lại nhận được tin nhắn của Mạnh Uyển, bảo cậu đến một trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố để lấy món đồ bằng vàng đã đặt trước cho em bé, đồng thời gửi luôn mã số phiếu hẹn. Đây không phải việc gấp, nhưng Triệu Hi đang lo không tìm được cớ để ở bên Trần Tễ Nghiêu lâu hơn. Đúng lúc buồn ngủ lại gặp chiếu manh, cậu nhân cơ hội này để chiếm nốt thời gian buổi chiều của Trần Tễ Nghiêu.
Mạnh Uyển thường mua đồ trang sức ở những cửa hàng cao cấp, nhưng đồ bằng vàng thì khác, đồ trang sức bằng vàng đặt làm riêng thường chú trọng hơn về công nghệ chế tác của thương hiệu.
Hai người vào cửa hàng, Triệu Hi nói rõ mục đích, nhân viên đối chiếu thông tin rồi nhanh chóng rót hai cốc nước, mời họ ngồi chờ một lát.
Đúng lúc đó, một cặp đôi trẻ trông cũng cùng độ tuổi với họ bước vào. Nhân viên cửa hàng thấy vậy vội vàng tiến lên đón tiếp và dẫn họ đến quầy.
Gương mặt cô gái rạng rỡ hạnh phúc, nắm chặt tay bạn trai kéo anh ta lại gần quầy trưng bày trang sức vàng.
Nhưng chàng trai có vẻ ngượng ngùng, cứ nhìn quanh quất. Nhân viên hỏi hai người cần tư vấn gì, anh ta ấp úng mãi không nói nên lời.
Cô gái mỉm cười nói: "Tháng sau chúng tôi kết hôn, hôm nay đến chọn mua trang sức cưới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!