Gần nửa năm qua, Triệu Hi gần như không thể nhớ nổi mình đã buông biết bao nhiêu lời cay nghiệt trước mặt Trần Tễ Nghiêu.
Lần này giọng điệu của cậu vẫn mạnh mẽ, nhưng chỉ có bản thân cậu mới biết, khi đối mặt với Trần Tễ Nghiêu lạnh nhạt như nước hiện tại, cậu đã sớm mất đi ưu thế có thể tùy ý làm nũng và bướng bỉnh như trước.
Trần Tễ Nghiêu luôn mang theo một sự mâu thuẫn trong lời nói và hành động. Lúc đó anh vẫn luôn nghiêng nửa mặt về phía Triệu Hi, khuôn mặt khuất trong bóng tối khiến ngay cả những cảm xúc dễ nhận biết nhất cũng trở nên khó nắm bắt.
Khoảng cách giữa Triệu Hi và anh chỉ vài bước chân, nhưng dường như lại xa cách cả ngàn non nghìn nước. Bóng hình anh chưa bao giờ khiến cậu cảm thấy xa lạ đến thế, cứ như mọi nỗ lực đến gần đều vô ích.
Có sự phẫn nộ, cũng có sự bất lực, nhưng tất cả vẫn không thắng nổi thói quen đã ăn sâu vào máu thịt suốt bao năm qua: bản năng muốn được nhìn thấy anh mọi lúc mọi nơi.
Vì thế Triệu Hi bắt đầu điên cuồng suy tính xem Trần Tễ Nghiêu đang làm gì, xuất hiện ở đâu để cậu có thể vô tình gặp gỡ anh. Đương nhiên việc muốn gặp anh không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, cậu có thể trực tiếp đến nhà hoặc công ty, nhưng làm như vậy có thể khiến cả hai mặt đối mặt mà chẳng có gì để nói.
Trong lúc đang một mình băn khoăn, chiều nay Triệu Hi lại nhận được tin nhắn từ Mạnh Uyển, muốn cậu đến cửa hàng hoa ở phố Nam Tân lần trước để lấy hoa giúp bà.
Lái xe về đến Lan Uyển đã hơn 5 giờ chiều. Triệu Hi bước vào cửa, thấy ngoài Mạnh Uyển, trong phòng khách trên ghế sofa còn có một phu nhân khác có vẻ ngoài trạc tuổi bà.
Mạnh Uyển đứng lên vẫy tay với cậu: "Con trai, về nhanh vậy sao?"
Ngay khi bà vừa dứt lời, tiếng cửa mở từ tầng hai vang lên. Triệu Hi ngẩng đầu nhìn, thấy Trần Tễ Nghiêu bước ra từ phòng làm việc của Triệu Chính Lâm, đang trầm tư từng bước đi xuống cầu thang.
Rõ ràng Trần Tễ Nghiêu cũng nhìn thấy cậu, hai người im lặng đối diện nhau qua vài bậc cầu thang.
Vị phu nhân kia cũng đứng dậy, giọng nói không giống người Ninh Hải. Bà thân thiết khoác tay Mạnh Uyển: "Chị Triệu, trước đây tôi cứ nghĩ nhà chị chỉ có một cậu con trai duy nhất, hóa ra chị có hai đứa à?
"Cả hai đều tuấn tú lịch thiệp, chị thật có phúc!"
Mạnh Uyển nhìn bà ấy, tự hào nói: "Tôi có ba đứa cơ!
"Con dâu cả sắp sinh rồi, hiện tại ở nhà dưỡng thai nên không thường xuyên đến đây được."
Nói xong, bà nhìn bó hoa trong tay Triệu Hi: "Mẹ nhờ con lấy hoa cát cánh màu tím, sao con lại lấy loại hoa này về thế?"
Triệu Hi ngơ ngác cúi đầu nhìn.
"Là con lấy nhầm hay cửa hàng hoa nhầm? Để mẹ gọi điện thoại cho họ."
Nói rồi, Mạnh Uyển khom người tìm điện thoại trên sofa, rồi lại ngẫm nghĩ, nói: "Thôi, dù sao cũng không xa, con đi đổi lại giúp mẹ đi."
"Chủ cửa hàng biết ý của mẹ, không phải loại này đâu, lát nữa về kịp giờ ăn tối, con và A Nghiêu ở lại đi, mẹ bảo dì Vân thêm hai bộ đũa."
"Không được."
"Không được."
Lời Mạnh Uyển vừa dứt, Trần Tễ Nghiêu và Triệu Hi đồng thanh đáp.
Triệu Hi khẽ cụp mắt, Trần Tễ Nghiêu lên tiếng trước, nói rằng anh chưa đói, tối về nhà ăn cũng được.
Triệu Hi vội vàng nói theo: "Con đau đầu, hôm nay không có khẩu vị."
Ngày hôm đó Trần Tễ Nghiêu bỏ đi, Triệu Hi một mình đứng ngoài ban công hóng gió rất lâu, sau đó về nhà thì ngủ không ngon giấc.
Nhưng hiện tại, cậu đang cố gắng không phụ thuộc vào thuốc của Julia. Khi gặp tình trạng mất ngủ, cậu chỉ có thể tự mình chịu đựng. Đầu đau nhức khiến sắc mặt cậu trở nên rất tệ. Triệu Hi không muốn Trần Tễ Nghiêu nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi, uể oải này của mình.
Mạnh Uyển lo lắng đi tới, nắm lấy tay cậu, hỏi: "Sao tự dưng lại đau đầu?"
"Vậy con về nghỉ ngơi đi, để A Nghiêu đi lấy hoa giúp mẹ, A Nghiêu ở lại ăn tối một mình cũng được."
Vừa nghe thấy Trần Tễ Nghiêu sẽ ở lại, Triệu Hi lại cảm thấy tiếc nuối khi phải đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!