Chương 40: (Vô Đề)

Sau kì nghỉ thu, Triệu Hi vẫn không quên chuyện họp nhóm dự án khu thành phố mới.

Trước đây việc cậu nghiêm túc nói muốn làm việc với Trần Tễ Nghiêu là thật. Nhưng gạt bỏ thân phận tổng giám đốc tập đoàn Á Thâm của cậu sang một bên, chỉ với số cổ phần Hằng Nạp mà cậu đang nắm giữ trong tay, dù không lấy lí do này, cậu vẫn có thể đường đường chính chính ngồi vào bàn họp, chắc chắn không ai dám có ý kiến.

Thế nhưng ngay trước khi bước vào cửa, Triệu Hi mới biết Trần Tễ Nghiêu không có ý định tham gia cuộc họp hôm nay. Qua tấm kính trong suốt của phòng họp, cậu nhìn thấy một bóng người khá quen thuộc.

Mấy cô nàng thích buôn chuyện đang xì xào bên tai cậu: "Này, mọi người có biết không, tôi nghe nói CEO của Phi Lâm là gay."

"Bên nhóm kế hoạch đang đồn rằng anh ta ba ngày hai bận chạy đến văn phòng của Tổng giám đốc vì để mắt đến sếp Trần đấy."

Nghe vậy, Triệu Hi quay đầu nhìn lại: "Khoan đã, logic này của mọi người không đúng rồi…"

"Nói thật thì chẳng phải tôi chạy đến văn phòng sếp Trần còn thường xuyên hơn hắn sao? Sao mọi người không đoán tôi và Trần Tễ Nghiêu mới là một đôi?"

"Sếp Triệu, anh không hiểu rồi, nghe là biết anh chưa từng đu idol." Cô gái đối diện cười toe toét và nháy mắt với cậu: "Trong giới giải trí, nếu hai người cả ngày cứ dính lấy nhau, đóng cặp để tạo tin đồn tình cảm thì chắc chắn là giả.

"Ngược lại, nếu hai người là kiểu tình cảm mập mờ, khi bị hỏi thì họ không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận tin đồn, loại này "đẩy thuyền" mới đã."

Ánh mắt Triệu Hi cụp xuống, mặt nhanh chóng đanh lại, gõ gõ bàn: "Thôi thôi, đừng có lười biếng ở đây nữa, mọi người cầm tài liệu vào phòng họp đi!"

Trần Tễ Nghiêu không có mặt, người chủ trì cuộc họp đương nhiên trở thành Triệu Hi.

Dù biết Phi Lâm và Hằng Nạp hiện tại có lợi ích ràng buộc, nhưng cậu không nghĩ rằng Louis lại tích cực đến mức tham gia cả một cuộc họp nhỏ nội bộ của công ty người khác như vậy.

May mắn là Louis cũng khá biết điều. Hắn ngồi ở vị trí bên cạnh và không nói nhiều, hầu hết thời gian chỉ cúi đầu nhìn điện thoại.

Nhưng Triệu Hi biết người này rất tinh ranh, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phía, đừng thấy hắn im lặng, xung quanh có bất kỳ động tĩnh gì cũng không qua được đôi mắt ấy.

Không có Trần Tễ Nghiêu bên cạnh, lại có thêm một người đáng ghét như vậy, buổi họp này khiến Triệu Hi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Thế nhưng, khi ông chủ lớn không có ở đây, các thành viên trong nhóm dự án lại không có nhiều gánh nặng tâm lý. Hiểu được tính cách của Triệu Hi, thỉnh thoảng họ cũng dám nói đùa trước mặt cậu.

Triệu Hi dặn dò A Mạch, bảo anh ta đi mua trà sữa mà mọi người vẫn thường thích uống.

Người bên cạnh trêu chọc: "Mỗi lần họp mà gặp sếp Triệu là lại được mời nước, được làm việc với một người sếp như anh thật sự quá hạnh phúc!"

"Đừng cảm ơn tôi." Triệu Hi xua tay: "Tôi cũng chỉ "mượn hoa hiến Phật" thôi, thực ra vẫn là quẹt thẻ của Trần Tễ Nghiêu."

Lời vừa dứt, chính cậu cũng sững sờ.

Lúc này Triệu Hi mới nhận ra thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức đáng sợ đến mức nào. Thẻ của Trần Tễ Nghiêu đã bị anh thu lại từ lâu rồi, làm gì còn chuyện cậu quản lí tài khoản cho anh nữa, và làm gì còn chuyện cậu có thể tùy ý tiêu tiền của anh?

Sau đó bắt đầu bàn về dự án, nhà thiết kế đưa ra bản vẽ mặt bằng nói rằng muốn tạo một kiến trúc mang tính biểu tượng ở đoạn đường trung tâm. Nhưng dù sao dự án cũng có ngân sách, tiền đều đã dồn vào việc phát triển kết cấu chính, nên cây cầu hành lang hình cầu vồng ban đầu dự kiến nối giữa tòa A và B có thể sẽ không thể thực hiện.

Nghe thấy hai từ "cầu vồng", Triệu Hi lập tức hứng thú, hỏi lại: "Anh vừa nói cây cầu gì cơ?"

"Cầu vồng ạ." Vị quản lí bên cạnh giải thích: "Nhưng hiện tại tài chính eo hẹp, có lẽ phải bảo nhà thiết kế chỉnh sửa lại bản vẽ. Nếu thật sự không được, cũng chỉ đành lùi lại và chọn một kiểu khác có chi phí xây dựng thấp hơn."

Ngón tay gõ gõ lên bàn, Triệu Hi cười cười nhìn người đó: "Trần Tễ Nghiêu không có tiền nhưng tôi có mà, sao chuyện này lại không hỏi tôi trước?"

Lời vừa dứt, Louis vẫn luôn ngồi yên lặng ở bên cạnh lại mở miệng: "Thực ra không cần thiết, kiến trúc chính của khu vực đã đủ mang tính đại diện rồi, có tiền đầu tư vào loại công trình "mặt mũi" này, chi bằng…"

Chưa kịp nói xong, Triệu Hi đã ngắt lời hắn bằng một giọng điệu hơi bỡn cợt: "Tôi sống đến giờ, đây là lần đầu tiên gặp một người khoa tay múa chân về chuyện tiền trong túi của tôi nên tiêu thế nào. Sếp Lý này, bàn tay vươn khá dài rồi đấy…"

Louis họ Lý, nhưng trong giới ít ai chú ý đến điểm này. Dám công khai gọi như vậy, Triệu Hi cũng là người duy nhất.

Louis nhướn mày, nhìn Triệu Hi đầy suy tư. Sau đó hắn cười cầm lấy điện thoại, không nói thêm gì nữa.

Cuộc họp kết thúc, Triệu Hi cất tài liệu và nhanh chóng tìm đến văn phòng của Trần Tễ Nghiêu, nhưng hình như hôm nay anh không có ở công ty. Cậu lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi, một giọng nói từ phía sau vang lên: "Hôm nay anh ta có việc đột xuất phải đến Ủy Ban Chứng Khoán một chuyến, chắc là không kịp ăn trưa cùng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!