Trong vài ngày trở về từ An Thành, Triệu Hi liên tục phải tham dự hai buổi tiệc ra mắt tạp chí. Sau đó lại vướng bận công việc ở công ty nên không còn theo đuổi Trần Tễ Nghiêu một cách quyết liệt nữa.
Tuy không xuất hiện trực tiếp nhưng cậu vẫn kiên trì gửi tin nhắn cho Trần Tễ Nghiêu, nội dung tin nhắn chỉ là những câu chuyện thường ngày không có gì đặc biệt.
Cậu hỏi han Trần Tễ Nghiêu đã ăn cơm chưa, báo cáo lịch trình hàng ngày của mình như gặp ai, mấy giờ về nhà, thỉnh thoảng chia sẻ những câu chuyện phiếm cậu nghe được từ bên ngoài. Mặc dù Trần Tễ Nghiêu không tỏ ra hứng thú với việc trò chuyện với cậu lắm.
Nhưng nhận thấy giọng điệu có vẻ không vui của Triệu Hi, khi rảnh rỗi Trần Tễ Nghiêu vẫn rất nghiêm túc trả lời tin nhắn của cậu.
Sắp đến ngày giỗ của Khương Di Thanh, Trần Tễ Nghiêu đã dành thời gian để đi viếng mộ.
Nhiều năm nay, hầu như anh đều đi một mình, không muốn làm phiền quá nhiều người vì chuyện riêng của gia đình.
Nhưng năm nay, chưa kịp đến tiệm hoa để chọn, một bó hoa tulip búp còn đọng sương được gói cẩn thận bằng giấy màu vàng nhạt đã được đặt trên bàn làm việc của anh.
A Mạch hẳn là biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lần này anh ta chỉ ngơ ngác lắc đầu, ngay sau đó, "ai đó" đã gửi tin nhắn đến: "Đoán là anh sẽ không nói cho em biết, nhưng nhờ anh mang bó hoa này đến cho dì Khương thì không có vấn đề gì chứ?"
Trần Tễ Nghiêu nhìn màn hình, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Em ở đâu?"
Triệu Hi: "Ngay dưới công ty anh."
Triệu Hi nói thêm: "Mẹ cũng đang ở trên xe với em. Mẹ muốn đi thăm dì Khương cùng anh. Nhưng nếu anh thấy không tiện, muốn nhân cơ hội này ở đó một mình với dì thì em và mẹ sẽ đi vào một hôm khác."
Cuối cùng Trần Tễ Nghiêu lái xe một mình, đi theo sau xe của Triệu Hi, ba người cùng đến nghĩa trang vào một ngày xuân mưa phùn.
Mạnh Uyển mang theo vài loại trái cây và một hộp đồ ăn nhỏ, trong hộp là những món ăn mà Khương Di Thanh thích khi còn sống.
Xung quanh không có tiếng gió hay tiếng chim hót, không khí bao trùm trong sự u ám tĩnh mịch. Tấm bia mộ vì dãi nắng dầm sương quanh năm, bức ảnh đen trắng đã xuất hiện những vết nứt nhỏ, mọi người vừa đến viếng mộ mới phát hiện ra.
Triệu Hi gọi quản lý nghĩa trang đến, người đó liên tục xin lỗi vì sự sơ suất của mình. Mạnh Uyển không làm khó họ, chỉ nói rằng gia đình vẫn còn giữ ảnh của Khương Di Thanh khi còn trẻ, sẽ nhờ người mang đến và nhờ nhân viên thay ảnh kịp thời.
Mưa vẫn tí tách rơi, Triệu Hi đứng bên cạnh che ô cho mẹ. Khi Trần Tễ Nghiêu bước tới đặt hoa, nhìn thấy nụ cười dịu dàng trong bức ảnh trên bia mộ, Mạnh Uyển lại nhớ đến cảnh Khương Di Thanh nắm tay Trần Tễ Nghiêu trao cho mình trên giường bệnh vào năm bà qua đời, một dòng nước mắt đột nhiên trào lên khóe mắt.
Mạnh Uyển hít một hơi thật sâu, quay lưng lại, dùng ngón tay lau khóe mắt.
Triệu Hi đỡ vai và gọi bà một tiếng, đưa khăn giấy đến.
Mạnh Uyển phất tay, quay mặt sang một bên để tránh.
Bà không muốn bọn trẻ nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình.
Rời nghĩa trang đã là buổi trưa. Trên con đường Nam Phổ, Mạnh Uyển nói giờ này dì Vân đang nghỉ trưa, bảo Triệu Hi đỗ xe ở Phức Loan để cả ba cùng ăn trưa tại khách sạn.
Trong bữa ăn, Mạnh Uyển cẩn thận quan sát từng cử chỉ của hai đứa trẻ. Sau khi ăn gần xong, bà vỗ vai Triệu Hi, nói rằng tuần trước bà cùng vài người bạn đến đây ăn, có đặt một hộp quà tặng của khách sạn, bảo cậu đi lấy giúp.
Khi Triệu Hi rời đi, Trần Tễ Nghiêu biết Mạnh Uyển có chuyện muốn nói riêng với mình. Anh lấy ấm trà châm thêm nước cho bà, sau đó không động đũa nữa.
Mạnh Uyển tỏ vẻ muốn nói nhưng lại thôi, bà nhìn ra cửa rồi quay lại nhìn Trần Tễ Nghiêu: "A Nghiêu, chuyện lần trước con cãi nhau với con trai dì vì Quan tiểu thư, dì đã nghe rồi. Vậy hai đứa… làm lành chưa?"
Qua giọng nói, có thể thấy Mạnh Uyển thật sự lo lắng cho cả hai. Trần Tễ Nghiêu không biết phải giải thích thế nào, vấn đề thực sự giữa anh và Triệu Hi không nên kéo những người không liên quan vào.
Mạnh Uyển thở dài, đáy mắt thoáng qua một nỗi buồn khó nhận ra, bà im lặng vài giây như đang do dự về chủ đề tiếp theo.
Ngừng một chút, bà lấy ra một tập tài liệu từ trong túi xách và đặt trước mặt Trần Tễ Nghiêu.
Nhìn thấy dòng chữ "Báo cáo chẩn đoán bệnh lý" và chữ ký của bác sĩ điều trị, cùng với dòng chữ "U" được gạch chân đặc biệt, đầu Trần Tễ Nghiêu "ong" một tiếng, đồng tử giãn ra ngay lập tức.
Mạnh Uyển nắm lấy tay anh, thấy vậy vội vàng trấn an: "Đừng lo, A Nghiêu, không phải như con nghĩ đâu."
Sau đó bà nói nhỏ bên tai anh: "Thật ra chuyện này xảy ra cách đây một thời gian rồi, dì thấy không khỏe nên nhờ dì Vân đưa đi khám, ban đầu họ nói có một khối u ở vị trí này, dì đã nghĩ mình bị ung thư vú."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!