Chương 38: (Vô Đề)

Triệu Hi không tiếp tục nói chuyện với Trần Tễ Nghiêu. Vì dành thời gian nghe điện thoại của mẹ, cậu tìm một nơi yên tĩnh và gọi lại ngay cho Mạnh Uyển.

Đầu dây bên kia rất tĩnh lặng, giọng nói của bà vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng có chút ngập ngừng: "Con trai à…"

"Hôm nay mẹ đến Quốc Kim lấy khuyên tai thì gặp Quan tiểu thư, sao mẹ nghe con bé nói hai đứa đã chia tay rồi?"

Triệu Hi mở cửa kính ban công bước ra ngoài, ngậm điếu thuốc trên môi: "Cô ấy nói với mẹ như thế nào ạ?"

"Có vẻ như vụ Quan Sĩ Xuyên đã ảnh hưởng lớn đến hai mẹ con họ." Mạnh Uyển thở dài: "Con bé nói muốn đưa mẹ mình sang nước ngoài định cư, tạm thời chưa nghĩ đến chuyện tình cảm. Con gái nhà người ta vốn đã đáng thương, còn nắm tay mẹ xin lỗi liên tục…"

Từ góc độ của Mạnh Uyển, Triệu Hi đang trong giai đoạn thất tình vì bị bạn gái đột ngột chia tay. Bà thấy cậu đã không về Lan Uyển một thời gian nên gọi điện, chủ yếu để hỏi han tình trạng tâm lý của cậu.

"Giờ… tâm trạng con có ổn không?"

Câu hỏi của mẹ khiến Triệu Hi nhất thời không biết nói gì.

Vốn định tìm một lý do để nhận hết trách nhiệm về mình, nhưng vì Quan Mậu Kỳ đã hành động trước, cậu liền nhân cơ hội thuận nước đẩy thuyền: "Con ổn ạ."

Triệu Hi cố tình hạ thấp giọng: "Nhưng trong nửa năm tới mẹ đừng giục giã chuyện tình cảm của con nhé, vết thương lòng này cũng cần thời gian để lành lại chứ ạ?"

Nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, Mạnh Uyển lại hỏi: "Giờ con đang ở đâu?"

"Ở An Thành, với Trần Tễ Nghiêu ạ."

Giọng Mạnh Uyển trở nên vui vẻ hơn: "Hai đứa? Làm lành rồi à?"

Triệu Hi nghiêng người dựa vào lan can, giọng nói và vẻ mặt đều lười nhác: "Con cũng không rõ nữa, nhưng anh ấy đã chịu ăn việt quất con đút cho rồi."

"Chuyện trước đây chắc chắn đã làm A Nghiêu tổn thương lắm." Mạnh Uyển dặn dò: "Giờ con và Quan tiểu thư cũng chia tay rồi, nhiều năm nay A Nghiêu luôn nhường nhịn con đủ điều, lần này thấy thằng bé đau lòng như vậy, con thông cảm và dỗ dành nó nhiều hơn nhé."

Triệu Hi định tìm cơ hội giải thích rõ ràng với mẹ, dù sao chuyện cậu hiểu lầm Trần Tễ Nghiêu thích Quan Mậu Kỳ một phần cũng do Mạnh Uyển vô tình hướng cho cậu nghĩ vậy.

Thế nhưng mối quan hệ phức tạp giữa cả hai không thể chỉ nói vài câu qua điện thoại. Hơn nữa trước đây ở chùa Nam Âm, cậu chỉ đùa rằng mình thích đàn ông mà mẹ đã phản ứng rất dữ dội, điều này khiến Triệu Hi cảm thấy không chắc chắn.

Nếu để mẹ biết người cậu thật sự yêu là Trần Tễ Nghiêu, dựa vào sự thiên vị của bà dành cho Trần Tễ Nghiêu suốt nhiều năm qua, Triệu Hi bỗng dưng có chút mong đợi phản ứng của mẹ.

Mạnh Uyển là một người phụ nữ có tư tưởng khá truyền thống, nhưng cậu hiểu mẹ mình, bà là một người hiền lành, dịu dàng và có lòng trắc ẩn sâu sắc, đôi khi còn mềm mỏng hơn cứng rắn.

Nếu cậu thật sự quyết tâm ở bên Trần Tễ Nghiêu, có thể mẹ sẽ cần thời gian để chấp nhận chuyện này, có thể sẽ không dễ dàng, nhưng cuối cùng bà vẫn sẽ tôn trọng lựa chọn của cậu.

Dù sao thì đây cũng là chuyện lâu dài. Trước mắt cậu phải xử lý cho xong với Trần Tễ Nghiêu đã. Triệu Hi cần phải thuyết phục được anh, sau đó mới có thể công khai mối quan hệ của cả hai với gia đình. Nếu cứ vội vàng công khai trong khi mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu, rất có thể sẽ làm cả cậu và Trần Tễ Nghiêu hoảng sợ.

Nghe lời dặn dò của mẹ, Triệu Hi cảm thấy bất lực, cậu thầm nghĩ, "Làm sao mà dỗ được anh ấy đây?".

Nụ hôn đầu tiên đã chủ động trao đi rồi, chẳng lẽ Trần Tễ Nghiêu nói không muốn thì cậu lại dùng vũ lực để chiếm đoạt ư?

"Thôi mẹ ạ, giờ con đau đầu lắm, mẹ cứ để con yên đi."

Triệu Hi muốn kết thúc cuộc gọi nhanh chóng để vào với Trần Tễ Nghiêu, cậu dặn dò một tiếng rồi cúp máy trước khi mẹ kịp nói thêm.

Sau khi hoàn thành công việc ở An Thành, Triệu Hi cùng Trần Tễ Nghiêu và các thành viên khác trong đội bay trở về Ninh Hải.

Lần này khi Trần Tễ Nghiêu hỏi xin chứng minh thư để làm thủ tục check

-in, Triệu Hi không từ chối nữa mà vui vẻ đưa cho anh.

Chuyến bay chỉ kéo dài hơn hai tiếng, nhưng A Mạch vẫn chu đáo đặt vé hạng thương gia cho cả đội, với ghế đôi rộng rãi và thoải mái hơn.

Trần Tễ Nghiêu ngồi ở hàng ghế đầu cạnh cửa sổ, những người còn lại kéo hành lý đi ngang qua, ai cũng tinh ý không ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!