Rõ ràng khách sạn có nhiều phòng suite khác, nhưng Triệu Hi vào phòng uống xong một cốc nước, rồi lại như quên béng những lời mình đã nói, không hề nhắc lại chuyện làm thế nào để lừa Trần Tễ Nghiêu cho mình vào.
Trần Tễ Nghiêu cũng không rảnh để bận tâm đến cậu. Anh đã hẹn đối tác ở An Thành 10 giờ sáng nay để họp nên chỉ ăn vội bữa sáng. Trước khi xuống tầng, anh hỏi Triệu Hi mượn chứng minh thư.
Triệu Hi hiểu rõ anh đang nghĩ gì, cậu vừa gõ mật khẩu khởi động chiếc laptop đặt trên bàn, vừa nhìn thẳng vào màn hình, nói: "Chẳng phải mấy phòng còn lại trên tầng này em đã ở rồi sao? Em chỉ thích phòng này vì nó có ánh sáng tốt nhất thôi…"
"Dù sao em cũng không dọn đâu, muốn dọn thì anh tự dọn đi."
Trần Tễ Nghiêu không có thời gian để tranh cãi về quyền sở hữu căn phòng suite này. Nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên anh biết Triệu Hi có lúc lại ngang ngược, vô lý như vậy. Trước khi ra khỏi cửa anh đã điều chỉnh đèn đọc sách trên đầu Triệu Hi sáng hơn một chút, sau đó không nói gì thêm, cứ thế mặc kệ cậu.
Buổi họp dưới tầng kéo dài hơn hai tiếng, nhưng Triệu Hi cũng không rảnh rỗi, cậu mang theo cả laptop và máy chơi game, xử lý các cuộc họp video trực tuyến một cách suôn sẻ. Khi mệt mỏi, cậu lại nằm trên ghế sofa chơi game, cậu rất biết cách để kết hợp thư giãn và làm việc.
Nhưng vì buổi sáng dậy quá sớm, lại thêm gần đây cậu đang cố gắng bỏ thuốc ngủ, nên khi không gian xung quanh trở nên yên tĩnh, cậu lại nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi.
Trong cơn mơ màng, cậu lại gặp một giấc mơ rất hỗn loạn. Triệu Hi mơ thấy mình vội vã kéo vali đến khách sạn, nhưng Trần Tễ Nghiêu đang thu dọn hành lý trong phòng. Anh không thèm liếc nhìn cậu một cái, chỉ lạnh lùng nói với cậu rằng 2 giờ chiều nay phải trả phòng, cậu thích nơi này thì có thể tự mình ở đây đến khi nào chán thì thôi… Triệu Hi tức giận đến mức lấy chiếc gối trên sofa ném vào anh.
Khi tỉnh dậy, cậu bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Triệu Hi định tắt máy, nhưng ngón tay cậu loay hoay trên màn hình, cuối cùng lại vô tình bật loa ngoài.
Giọng nói ồn ào của Bùi Minh vọng ra từ điện thoại: "Cậu đi đâu thế? Tôi đến công ty, họ nói hôm nay cậu không đi làm."
Mí mắt Triệu Hi lại nặng trĩu: "Tôi đang ngủ, có chuyện thì nói đi."
"Tối qua lúc ăn cơm, bên cạnh cậu có một cô gái trẻ tuổi phải không, da rất trắng và cao gầy?" Bùi Minh nói. "Đó là con gái của tổng giám đốc Tống của Thượng Vũ, cũng là bạn thân của vợ Trương Tái."
"Mấy năm trước không biết cậu đi ăn cơm ở khách sạn Lệ Tư với ai, lúc lên thang máy, trong một nhóm đàn ông các cậu chỉ có một mình cô gái đó, cậu đã chắn cửa thang máy để cô ấy đi vào trước. Sau đó cô ấy đi du học ở Canada, mặc dù lúc đó cô ấy không biết cậu là ai nhưng mấy năm nay vẫn luôn nhớ đến cậu."
"Bức ảnh ba tôi chụp trong đám cưới của Trương Tái cậu còn nhớ không? Sau đó cô Tống này đã nhìn thấy, cứ hỏi thăm về cậu với Trương Tái, còn xin số điện thoại của cậu. Trương Tái không còn cách nào khác, đành phải nói với cô ấy là cậu đã có bạn gái, nhưng cô ấy không nghe. Cứ kiên quyết nói rằng chuyện năm đó phải cảm ơn cậu, muốn mời cậu ăn cơm."
"Trương Tái sợ gây phiền phức cho cậu nên cứ kéo dài chuyện này. Kết quả là tối qua cô ấy nghe nói cậu thay anh trai tham dự buổi tiệc, nên đi theo tổng giám đốc Tống đến, thật ra chỉ để gặp cậu một lần."
"Hôm qua người đông, mắt nhìn nhiều, cô ấy cũng ngại mở lời với cậu. Giờ thì sao? Hôm nay lại gọi điện thoại đến cho Trương Tái."
Bùi Minh có chút trêu chọc: "Tôi đang hỏi đây, rốt cuộc chúng ta có nên đưa thông tin liên lạc của cậu cho cô ấy không?"
Đầu óc Triệu Hi bị y làm cho muốn nổ tung. Cậu đưa tai ra xa ống nghe, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Số điện thoại của tôi đâu phải đường dây nóng của thành phố, chuyện này cũng đáng để cậu gọi điện hỏi tôi sao?"
Bùi Minh cười: "Vợ của Trương Tái và cô bạn thân này tình cảm rất tốt, không đành lòng từ chối."
"Hơn nữa, tối qua tôi thấy cậu trò chuyện với cô Tống này cũng khá vui vẻ mà, lúc cô ấy uống rượu, son môi bị nhòe, tôi còn thấy cậu đưa giấy cho người ta nữa đấy."
Triệu Hi thật sự không còn gì để nói, cậu không chỉ phải lo xem ba của Bùi Minh có mua trực thăng cho Bùi Minh không, mà giờ đến cả những mối "đào hoa" bên ngoài y lôi về cậu cũng phải giải quyết hết. Triệu Hi không khỏi cảm thấy đau đầu.
Bùi Minh vẫn luyên thuyên: "Tôi cũng không còn cách nào khác mới gọi điện cho cậu, ai bảo nhị thiếu gia của tôi có duyên với phụ nữ thế chứ?"
Triệu Hi không muốn nói chuyện với y nữa, liền chống người từ từ ngồi dậy trên ghế sofa.
Ý thức ban đầu còn mơ hồ, nhưng khi ngước mắt lên, cậu thấy người đàn ông đang đứng bên bàn ăn lặng lẽ uống nước, đầu cậu lập tức như bị một thứ gì đó va phải, cả người tỉnh táo hẳn.
Nhìn lại bản thân, Triệu Hi mới nhận ra mình đang đắp một chiếc chăn mỏng, ngủ say đến mức chiếc gối được đặt dưới đầu mà cậu cũng không hay.
Triệu Hi bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại, mấy phút trước Bùi Minh đã nói những lời gây hiểu lầm, nhưng giờ rối rắm về chuyện đó cũng vô ích.
Không cần phải nghĩ, những lời đáng lẽ không nên nghe, Trần Tễ Nghiêu chắc chắn đã nghe rõ mồn một.
Triệu Hi không nhớ mình đã cúp điện thoại như thế nào. Bữa trưa được nhà hàng Trung Hoa mang đến đã đặt trên bàn, uống xong cốc nước, Trần Tễ Nghiêu xoay người đi về phía phòng ngủ.
Triệu Hi vén chăn mỏng đuổi theo từ ghế sofa, nắm lấy cổ tay anh, gọi lại: "Trần Tễ Nghiêu, anh nghe em giải thích!"
Đối phương quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cậu, lặng lẽ nói: "Tỉnh rồi à? Rửa mặt đi rồi chuẩn bị ăn cơm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!