Từ chùa Nam Âm bước ra, xe của cả hai vẫn yên tĩnh đỗ dưới gốc cây hòe cổ thụ.
Khi Trần Tễ Nghiêu lại gần, chìa khóa xe tự động cảm ứng, Triệu Hi thong thả theo sau, mở cửa xe và ngồi vào ghế phụ.
Chiếc xe chạy đều đều dọc theo con đường đèo. Trần Tễ Nghiêu lái xe rất vững vàng, mặt trời sắp lặn về tây, Triệu Hi nhìn theo góc độ mắt của anh rồi nhướng mày, chủ động kéo tấm che nắng xuống cho anh.
Nhưng dường như mọi việc lại trở nên vô ích.
Bởi vì rất nhanh sau đó, Trần Tễ Nghiêu đưa tay đẩy tấm che nắng trở về vị trí cũ.
Không khí bỗng trở nên im lặng, thậm chí có chút kỳ lạ. Triệu Hi trả lời hai tin nhắn, thấy người ngồi ở ghế lái đang thất thần liền bật cười và nghiêng đầu đánh giá anh: "Trần Tễ Nghiêu, sao em thấy mặt anh hơi đỏ vậy?"
Trần Tễ Nghiêu không nói gì, chỉ đưa tay ấn một nút trên bảng điều khiển trung tâm, luồng khí lạnh liền từ từ thổi ra.
Triệu Hi tỏ vẻ đã hiểu, các ngón tay vô thức gõ nhẹ lên cửa xe hai cái, cậu đột nhiên nghiêng người gọi anh: "Anh A Nghiêu, sao anh không hỏi tại sao lúc nãy em lại hôn anh?"
Tốc độ xe đột ngột giảm lại, ghế ngồi nghiêng về phía trước, người bên cạnh nắm chặt vô lăng, một lúc lâu sau mới hờ hững trả lời: "Tại sao?"
"Trượt chân đấy!" Triệu Hi dõng dạc nói, môi cong lên thành nụ cười nhưng lại giả vờ ra vẻ vô tội: "Vừa rồi có người từ phía sau đẩy em một cái, không cẩn thận nên ngã nhào vào người anh."
Thực tế xung quanh cả hai lúc đó làm gì có ai đi qua. Trần Tễ Nghiêu tất nhiên sẽ không tin câu chuyện hoang đường này, nhưng đầu óc anh đang rối bời, cũng chẳng có tâm trí nào để tìm hiểu thêm. Vậy nên khi Triệu Hi nói xong mấy câu đó, không khí lại trở nên tĩnh lặng.
Cuối cùng Trần Tễ Nghiêu vẫn lái xe đưa Triệu Hi về căn hộ ở Nam Giao.
Chiếc Bentley này có quyền ra vào khu chung cư, nhưng anh không lái xe vào gara mà đỗ ở khu vực đỗ tạm gần cổng chính.
Triệu Hi xuống xe, một tay đặt trên cửa, có vẻ không muốn chia tay lúc này, cậu trầm ngâm hỏi: "Anh phải về công ty tăng ca à?"
Trần Tễ Nghiêu cũng xuống xe, cúi đầu ngậm một điếu thuốc, không lên tiếng mà chỉ lặng lẽ tựa vào cửa sổ.
Triệu Hi lướt qua nóc xe nhìn anh. Cuối cùng, có một vài điều cậu nghĩ vẫn nên tìm cơ hội để nói rõ, vì thế quyết tâm mở lời: "Có chuyện này… em nghĩ cần phải giải thích với anh."
"Thật ra em và Quan Mậu Kỳ không phải như anh nghĩ."
Hành động châm thuốc của người đối diện khựng lại.
"Quan Sĩ Xuyên muốn ly hôn với vợ, lúc đó Quan Mậu Kỳ tìm em hợp tác, muốn nhờ em giúp cô ấy chuyển một ít tài sản từ tay Quan Sĩ Xuyên, em và cô ấy không hề ở bên nhau."
Giọng Triệu Hi bất giác trở nên căng thẳng: "Lúc đó em đã hứa với cô ấy là không nói chuyện này cho bất cứ ai, cho nên… Em xin lỗi."
"Nhưng bây giờ thỏa thuận đã kết thúc, em sẽ tìm cơ hội để giải thích với những người khác trong nhà."
Trần Tễ Nghiêu từng nói chuyện này không liên quan đến anh, nhưng đứng từ góc độ của Triệu Hi, dù anh có tin hay không, đây vẫn là vấn đề chứng minh cậu có đủ chân thành để thay đổi thái độ của đối phương hay không.
Trên mặt Trần Tễ Nghiêu không có biểu cảm gì, sự dao động rất nhỏ trong mắt anh cho thấy anh không hề thờ ơ, một lúc sau anh mới khẽ đáp bên tai Triệu Hi: "Anh biết rồi."
Triệu Hi không hiểu, chau mày hỏi lại: "Mai anh có kế hoạch gì không?"
"Đi công tác, đến An Thành."
"Mấy ngày?"
"Không biết chắc."
Triệu Hi lại cười: "Vậy chắc chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi?"
Trần Tễ Nghiêu cầm điếu thuốc, nhìn cậu với vẻ cảnh giác.
Biết đối phương đang nghĩ gì, Triệu Hi mỉm cười ẩn ý: "Yên tâm, em sẽ không chạy đến làm phiền anh đâu, em cũng có một đống việc phải giải quyết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!