Chương 35: (Vô Đề)

Triệu Hi nhấn ga hết cỡ, lái xe từ Tiêu Sơn thẳng đến công ty của Trần Tễ Nghiêu.

Bình thường giờ này hẳn là Trần Tễ Nghiêu đang ăn trưa. Lên đến tầng, Triệu Hi lại nghe A Mạch nói: "Tối qua công ty điều chỉnh và thử nghiệm hệ thống mới cho tất cả các khách sạn, sếp Trần tăng ca đến rạng sáng mới về."

Thế là cậu còn chưa kịp uống một ngụm nước nào đã quay người ấn thang máy xuống, đổi hướng xe, một mạch phóng đến Hối Cảnh.

Triệu Hi nắm chặt vô lăng, cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi. Không rõ có phải vì hồi hộp không, nhưng cậu biết lý do mình vội vã đến đây là để nhanh chóng gặp Trần Tễ Nghiêu, để có thể trực tiếp nhìn thấy và xác nhận điều gì đó.

Trong đầu cậu hiện lên rất nhiều hình ảnh đầy màu sắc và sống động, mỗi bức đều liên quan đến người đàn ông mà định mệnh đã an bài để trở thành một "nhân vật chính" khác trong câu chuyện của cậu.

Năm 8 tuổi, lần đầu tiên gặp mặt cậu đã nắm lấy món đồ chơi trên tay Trần Tễ Nghiêu. Sau khi dì Khương qua đời, cậu đã ôm chiếc bánh kem cầu vồng đứng trước cửa phòng gõ nhẹ. Hay cảnh tuyết rơi ở Ninh Hải, Trần Tễ Nghiêu đã đứng trên tuyết đắp cho cậu người tuyết đầu tiên. Cả khi ngồi trước cây đàn piano, anh đã đặt tay lên tay cậu, dạy cậu bài nhạc đầu tiên.

Mọi chi tiết hai người cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa, bao gồm cả lời hứa của cậu với dì Khương rằng sẽ chăm sóc Trần Tễ Nghiêu thật tốt…

Điểm kết cuối cùng dừng lại ở lễ cưới mà cậu tham dự hôm nay.

Chú rể cầm chiếc nhẫn cưới, biểu tượng cho lời hứa quan trọng nhất cuộc đời đeo vào ngón áp út của cô dâu, giữa những lời chúc phúc của họ hàng, bạn bè, cặp đôi hạnh phúc ôm hôn nhau.

Thật trùng hợp, Triệu Hi cũng đã từng nghĩ đến việc đeo một chiếc nhẫn vào tay Trần Tễ Nghiêu.

Lúc đó cậu còn mơ hồ, không hiểu ý nghĩa của suy nghĩ này. Trong tiềm thức, dường như cậu vẫn nghe thấy tiếng tim đập dồn dập khi mười ngón tay của họ đan vào nhau.

Triệu Hi đạp chân ga, tim đập như trống thúc, chỉ còn một ngã tư nữa là đến đích.

Trong khoảnh khắc này, cậu nghĩ mình sẽ sớm có được câu trả lời.

Rõ ràng Trần Tễ Nghiêu không ngờ cậu lại đến vào lúc này, khi cánh cửa mở ra, trên bàn ăn chỉ có một bát mì vẫn còn bốc khói.

Anh vẫn mặc chiếc áo pijama màu vàng nhạt, có vẻ như vừa tắm sau khi tăng ca, mái tóc không dùng keo xịt tóc, xõa lơ thơ và lười biếng trên trán, toát ra vẻ thoải mái tươi mới.

Tiếng chuông thang máy "ting" ở tầng khác vang lên, Triệu Hi bất giác thất thần, cậu đứng bất động, lặng lẽ nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt.

Sau đó cậu khẽ cụp mắt, ánh mắt lướt qua đôi môi dưới sống mũi một cách tinh tế.

Hình như trước đây cậu chưa bao giờ tự hỏi mình thẳng hay cong, cũng như những câu hỏi sâu xa như liệu có nên hôn đôi môi đó hay không.

Chỉ vì người đứng đối diện là Trần Tễ Nghiêu, một vài cảm xúc đã tự nhiên nảy sinh từ sâu thẳm trong lòng.

Triệu Hi di chuyển, từng bước một thu hẹp khoảng cách giữa hai người, trong giây phút bối rối, cậu cảm nhận được hơi ấm đang đến gần, nhịp tim cũng theo đó mà dồn dập hơn…

Giây tiếp theo, giọng nói của Trần Tễ Nghiêu lại không đúng lúc vang lên, khẽ gọi tên cậu: "Triệu Hi, em uống rượu lái xe à?"

Cứ như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ánh mắt Triệu Hi trở nên tỉnh táo, cậu hít sâu một hơi, trầm ngâm một chút rồi nhìn đối phương, "Ừm" một tiếng.

"Hôm nay Trương Tái kết hôn."

Trần Tễ Nghiêu nhìn đồng hồ: "Buổi lễ chưa kết thúc, em đến đây làm gì?"

Triệu Hi nuốt khan, nhìn chằm chằm Trần Tễ Nghiêu và lên tiếng: "Hôm nay em vừa biết được một chuyện."

Cậu dừng lại, hỏi tiếp: "Trần Tễ Nghiêu, anh có nhớ cây ước nguyện ở chùa Nam Âm mà chúng ta cùng mẹ đến thắp hương không?"

Câu trả lời đã có trong lòng, chỉ là bây giờ vẫn có chút không thể tin nổi, nên cậu cần một cơ hội vững chắc hơn để xác nhận.

Thế là cậu tiến đến nắm chặt tay đối phương, nói: "Anh đi cùng em được không? Cùng em quay lại đó xem thử."

Lời vừa dứt, điện thoại trong túi Trần Tễ Nghiêu reo lên, anh không trả lời câu hỏi của Triệu Hi nữa mà dồn hết sự chú ý vào cuộc gọi.

Trợ lý báo cáo khá lâu, Trần Tễ Nghiêu khẽ dặn dò vài điều qua điện thoại, trông anh thực sự rất bận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!