Chương 34: (Vô Đề)

Cơn say tan đi, Triệu Hi tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính của Hối Cảnh.

Đêm qua cuối cùng Trần Tễ Nghiêu vẫn không nỡ đuổi cậu ra ngoài, anh đã đứng đó dõi theo Triệu Hi uống hết ly nước mật ong, sau đó thay ga trải giường mới cho cậu.

Triệu Hi không nhớ liệu hai người có chúc nhau ngủ ngon hay không, nhưng điều đó cũng không quan trọng, bởi ngoài chuyện đó ra, họ không thể nào có thêm những cuộc chuyện trò sâu hơn.

Nhìn đồng hồ, giờ này chắc Trần Tễ Nghiêu đã đi làm, ánh nắng ấm áp buổi trưa lười biếng rọi qua khung cửa sổ, thi thoảng có tiếng chim ríu rít hót vang.

Triệu Hi không vội rời giường, cậu cứ ngây người nhìn chằm chằm trần nhà, tâm trí như hoàn toàn trống rỗng. Từng dây thần kinh trong não, từng tế bào trên cơ thể cậu đột nhiên cùng nhau đình công, không có bất cứ suy nghĩ thừa thãi nào. Cậu chỉ muốn được ở lại trong căn nhà này, trên chiếc giường quen thuộc này thêm chút nữa.

Sau khi Triệu Hi rời đi, Trần Tễ Nghiêu đã không ngủ ở phòng ngủ chính, Triệu Hi không chắc liệu đối phương có cố tình giữ lại căn phòng này cho mình không. Nhưng đêm qua khi thấy Trần Tễ Nghiêu thay ga trải giường và gấp gọn bộ đồ ngủ lụa đã từng là của cậu đặt ở đầu giường, Triệu Hi cảm thấy lòng mình đặc biệt yên ổn.

Dù biết bộ đồ ngủ này có thể là do A Mạch sơ ý bỏ sót khi dọn hành lý, nhưng đối với cậu, nó vẫn là một niềm vui nho nhỏ ngoài mong đợi.

Trong lúc đang mơ màng, chiếc điện thoại đặt bên gối bỗng rung lên, cậu cầm lấy xem thì thấy Julia nhắn tin, hỏi về tình trạng giấc ngủ của cậu trong tháng qua.

Triệu Hi mở ứng dụng, nhấn vài cái và gửi thẳng dữ liệu qua email cho Julia.

Năm phút sau, Julia nhắn lại: "Từ ngày 15 tháng trước đến giờ chỉ có hai đêm là chỉ số giấc ngủ của cậu đạt chuẩn."

Triệu Hi phóng to hình ảnh xem kỹ, cậu nhận ra cái gọi là hai lần đạt chuẩn mà Julia nói, chính là đêm Trần Tễ Nghiêu bị ốm và họ đã ngủ chung, một đêm nữa là đêm qua, khi cậu lấy cớ gửi quà cảm ơn của Quan Mậu Kỳ mà nhất quyết không chịu về.

Nhớ lại quãng thời gian ban đầu khi không liên lạc được với Trần Tễ Nghiêu, khi phải ở lại một mình ở Hối Cảnh, cậu cũng phải dùng thuốc mới ngủ được. Triệu Hi suy nghĩ rồi gõ: "Nếu không liên quan đến môi trường, chỉ khi ở cạnh một người đặc biệt nào đó mới ngủ ngon, liệu có tính là một dạng rối loạn tâm lý không? Tình trạng này cũng cần điều trị sao?"

Phía bên kia có lẽ đã hiểu "người đặc biệt" mà cậu nhắc đến là ai, nhanh chóng trả lời: "Có thể liên quan đến hội chứng phản ứng chấn thương của cậu trước kia, nhưng cũng có thể đơn thuần là do quá trình sống chung lâu dài, dựa trên sự phù hợp về tính cách, giá trị quan và tình cảm mà cậu đã nảy sinh một kiểu phụ thuộc sinh lý tự nhiên đối với người đó."

Triệu Hi: "?"

Julia: "Không cần suy nghĩ quá nhiều, hãy để các giác quan như khứu giác, thị giác, xúc giác… trực tiếp k*ch th*ch một loại bản năng nào đó, khiến người đó tạo ra sức hấp dẫn mạnh mẽ đối với cậu."

Triệu Hi nhíu mày: "Khi ngủ thích được nép sát vào người ta, ngửi mùi hương trên cơ thể người đó là sẽ thấy yên tâm, tình trạng này có tính không?"

Julia: "Hãy đến văn phòng tôi, chúng ta gặp mặt nói chuyện."

Triệu Hi nhìn đoạn tin nhắn mình vừa gửi, cái cách miêu tả đó… sao cứ cảm thấy mình giống hệt một chú cún vậy, cậu bất lực cười, không trả lời Julia nữa mà tắt điện thoại.

Mấy ngày sau, Triệu Hi không làm phiền Trần Tễ Nghiêu nữa. Sống chung với nhau nhiều năm như vậy, Triệu Hi ít nhiều có thể đoán được Trần Tễ Nghiêu đang cố tình nói những lời nặng nề để dọa cậu hay thật sự đang tức giận.

Trần Tễ Nghiêu bảo cậu mấy ngày này nên yên phận, để cả hai có chút thời gian riêng tư.

Triệu Hi đã nghe theo lời khuyên, trở lại với nhịp sống thường ngày, bắt đầu tĩnh tâm suy ngẫm về bản thân trong giai đoạn tiếp theo.

Bùi Minh nói cậu có tính chiếm hữu với Trần Tễ Nghiêu, rằng cậu ghen tuông ra mặt.

Làm sao Triệu Hi có thể không nhận ra điều đó, nhưng có nhiều chuyện vốn dĩ không do chính cậu kiểm soát.

Cậu sẽ ghen tị khi Trần Tễ Nghiêu thích người khác, sẽ lo lắng khi hai người không còn thân thiết như xưa, sẽ vô thức hồi tưởng lại một câu nói hay thậm chí là một hành động rất nhỏ của đối phương.

Trước đây Triệu Hi chưa từng nghi ngờ tình cảm của mình dành cho Trần Tễ Nghiêu, vì từ khi còn rất nhỏ, cậu đã luôn sống cùng với Trần Tễ Nghiêu như vậy.

Triệu Hi coi đối phương là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, một bản năng đã ngấm sâu vào máu thịt.

Nhưng Bùi Minh đã hỏi cậu rằng nếu tình huống tương tự xảy ra với người khác, liệu cậu có còn phản ứng mạnh mẽ đến thế không.

Chỉ đến lúc này Triệu Hi mới dần nhận ra một cách rõ ràng và chính xác rằng, hình như cậu không coi Trần Tễ Nghiêu là anh em đơn thuần, hay người thân không thể tách rời trong cuộc đời.

Việc cậu có cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ đến thế với Trần Tễ Nghiêu vốn là điều bất thường, dù xét ở bất kỳ góc độ nào.

***

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!