Chương 33: (Vô Đề)

Thực tế chứng minh, đôi khi con người không nên vì một phút bốc đồng mà nói dối. Mới hôm trước cậu còn buông lời tàn nhẫn trước mặt Trần Tễ Nghiêu, vậy mà ngay ngày hôm sau Quan Mậu Kỳ đã tự mình vác theo túi lớn túi bé đến công ty tìm cậu.

Lần này trợ lý nhớ rõ Quan Mậu Kỳ không uống nước xoài nên đã rất chu đáo pha cho cô một ly trà hồng sâm để bồi bổ sức khỏe.

Triệu Hi tắt máy tính, thản nhiên bước tới trò chuyện cùng cô.

Dù không có chuyện giúp cô giành lại tài sản, bọn họ vẫn là bạn bè. Cậu không hề bài xích việc thỉnh thoảng liên lạc và gặp gỡ cô, chỉ là hiện tại khi biết cô chính là người mà Trần Tễ Nghiêu thầm thương trộm nhớ, đối diện với gương mặt này, cậu khó tránh khỏi cảm thấy phức tạp.

Đương nhiên, ân oán giữa cậu và Trần Tễ Nghiêu vốn không liên quan gì đến Quan Mậu Kỳ. Triệu Hi biết suy nghĩ của mình có chút hèn hạ, nhưng trong tiềm thức, cậu thật sự không muốn Quan Mậu Kỳ biết được tình cảm của Trần Tễ Nghiêu dành cho cô.

May mắn thay, Quan Mậu Kỳ nói rằng cô chỉ tình cờ ghé qua. Cô vừa đi mua sắm xong, trên đường về đi ngang qua tòa nhà công ty nên tiện thể ghé lên xin chút nước uống.

Khi Triệu Hi hỏi về tình hình gia đình, Quan Mậu Kỳ cho biết việc chuyển nhượng tài sản đã hoàn tất, mẹ cô cũng đã hoàn thành việc đăng ký quyền sở hữu bất động sản ở nước ngoài từ tuần trước.

Toàn bộ sự chú ý của Quan Sĩ Xuyên hiện giờ đều dồn vào nhân tình và đứa con trai ngoài giá thú. Nghe nói bên đó đang gây áp lực đòi Quan Sĩ Xuyên sớm cho họ một danh phận. Bước tiếp theo, chỉ cần mọi chuyện bại lộ, mối quan hệ vợ chồng và cha con giữa họ sẽ chấm dứt hoàn toàn.

Khi tiền bạc trong tay, con người trở nên tự tin hơn rất nhiều. Hiện giờ Quan Mậu Kỳ cũng đã nghĩ thoáng, không cần thiết phải hao tâm tổn sức vì những chuyện không đáng, cả người trông cũng thoải mái và rộng rãi hơn hẳn.

Cô muốn cảm ơn Triệu Hi một cách chân thành, không chỉ bằng lời nói, đó là lý do hôm nay cô chủ động đến tìm cậu, cũng là để mời cậu ăn trưa.

Quan Mậu Kỳ còn hỏi liệu lần tới khi tham gia lớp cắm hoa hay tiệc trà chiều có cần cô giúp Triệu Hi giải thích với Mạnh phu nhân không. Ví dụ như hai người tính cách không hợp, nhịp sống khác biệt, hay bất kỳ lý do nào thỏa đáng hơn để giải thích cho việc bọn họ đã chia tay.

Triệu Hi dựa vào bàn làm việc, lặng lẽ lắng nghe rồi chìm vào suy tư.

Ngoài miệng thì nói cứ tùy duyên, nhưng thực tế cậu vẫn chưa nghĩ ra nên tìm cơ hội nào thích hợp để giải thích với người nhà.

Quan Mậu Kỳ không thể đoán được tâm tư của Triệu Hi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhíu mày trầm tư của cậu, dường như cô cảm thấy Triệu Hi có tâm sự gì đó.

Vì vậy cô không hỏi thêm, mỉm cười lấy từ trong túi ra hai chiếc hộp nhỏ tinh xảo đặt lên bàn. Đó là hai cây bút máy Montblanc phiên bản giới hạn cùng một bộ sưu tập.

Triệu Hi thu lại ánh mắt, khẽ nhếch môi, giọng điệu có chút hững hờ: "Với tôi mà còn khách sáo như vậy sao?"

"Tôi đâu có khách sáo?" Quan Mậu Kỳ không đồng tình: "Tôi nghĩ mãi không biết nên tặng cậu món quà gì để cảm ơn. Sau đó tôi nhận ra, dù tặng gì cũng không thể đền đáp hết ân tình lần này tôi nợ cậu."

"Vì vậy, cứ xem như của ít lòng nhiều, chỉ cần cậu không chê nó quá rẻ tiền là được."

"Sao lại có hai cây?" Đôi mắt Triệu Hi vô thức híp lại.

"Một cây tặng cậu, còn cây kia tặng cho đàn anh."

Triệu Hi mất một lúc mới nhận ra "đàn anh" mà cô nhắc đến chính là Trần Tễ Nghiêu.

Khi biết được tình cảm của Trần Tễ Nghiêu, cậu trở nên rất nhạy cảm với bất kỳ điều gì có khả năng kết nối hai người họ. Mặc dù vậy, cậu vẫn nuốt khan, vờ như không có chuyện gì mà trêu chọc: "Người giúp đỡ cậu rõ ràng là tôi, cảm ơn tôi không phải tốt hơn sao? Có liên quan gì đến Trần Tễ Nghiêu?"

Quan Mậu Kỳ nhấp một ngụm hồng trà: "Đúng là không liên quan gì cả."

"Nhưng vì chuyện của tôi mà đã làm mất nhiều thời gian của cậu. Trước đây hai người thường xuyên đi chơi cùng nhau, giờ để giả làm cặp đôi với tôi, cậu chỉ có thể đưa tôi đi đấu giá. Chắc đàn anh sẽ không trách cậu bỏ bê anh ấy chứ?"

Nói rồi, cô nháy mắt với Triệu Hi: "Hai cây bút này coi như là tôi xin lỗi cả hai người. Thật sự rất ngại vì đã liên lụy đến nhiều người như vậy, chỉ vì chuyện nhà tôi."

Quan Mậu Kỳ nói chuyện và hành động rất chu đáo, nhìn vẻ mặt cô hiện tại, Triệu Hi cũng không thấy có gì bất thường. Cậu suy nghĩ một lúc, ánh mắt trầm xuống đánh giá.

Cậu biết có những câu nói chỉ làm tăng thêm phiền não, nhưng vẫn không nhịn được mở lời: "Từ lúc chúng ta còn đi học cậu đã quen biết Trần Tễ Nghiêu rồi, trong lòng cậu, cậu cảm thấy anh ấy thế nào?"

"Thế nào là thế nào?"

Quan Mậu Kỳ không hiểu ý cậu, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ: "Thật ra tôi không hiểu biết anh ấy chút nào. Đàn anh quá lạnh lùng, cảm giác như ngoài việc học ra thì anh ấy không quan tâm đến những thứ xung quanh. Anh ấy nghiêm túc quá nên các bạn nữ không dám tiếp cận."

"Rõ ràng hai người suốt ngày quấn quýt bên nhau, nhưng ngược lại cậu được các cô gái yêu thích hơn, tôi đoán có lẽ cũng có một phần nguyên nhân ở đó…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!