Chương 32: (Vô Đề)

Cuộc nói chuyện với Mạnh Uyển thật sự đã đánh thức cậu.

Vượt qua những giây phút bàng hoàng và buồn bã ban đầu, Triệu Hi buông điện thoại, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào cây xanh đặt cạnh cửa sổ kính.

"Không thể không có một chút dấu hiệu nào."

Nghe câu nói đó của mẹ, não cậu bắt đầu tua lại những thước phim về khoảng thời gian gần nửa năm, thậm chí một năm qua hai người đã ở bên nhau, phân tích từng chút một.

Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?

Trong ký ức của cậu, từ nhỏ đến lớn cậu và Trần Tễ Nghiêu hầu như chưa bao giờ cãi nhau. Nhưng kể từ sau đám cưới của anh cả, khi người lớn hai bên cố tình gán ghép cậu với Quan Mậu Kỳ, dường như mọi chuyện đã thay đổi.

Trần Tễ Nghiêu bắt đầu cau có từ lúc đó. Anh vốn rất ít khi từ chối cậu, nhưng ngày hôm ấy anh không chỉ không nhận lấy bó hoa cưới mà cậu giành được, mà còn nói rằng anh không tham gia cuộc hẹn ba người với Quan Mậu Kỳ như đã định.

Sau đó, khi mẹ yêu cầu anh lừa cậu đến khách sạn hẹn hò với Quan Mậu Kỳ, trước khi xuống xe, Trần Tễ Nghiêu đã gọi cậu lại, giờ cậu mới hiểu vì sao anh lại có vẻ mặt muốn nói lại thôi, xen lẫn chút đau lòng như vậy.

Và cả lúc cậu nắm tay Quan Mậu Kỳ tham dự bữa tiệc. Ngày hôm đó cảm xúc của anh rõ ràng không tốt. Cuối cùng cậu đã ngỏ ý ở lại với anh, nhưng anh chỉ quan tâm đến Quan Mậu Kỳ, lo cô ấy không có tài xế, còn đưa chìa khóa xe cho cậu, bảo cậu đưa cô ấy về nhà.

***

Trần Tễ Nghiêu đã giấu quá giỏi, đến mức sau này khi anh đột ngột biến mất bốn tháng, Triệu Hi chưa từng nghĩ đến việc liên kết chuyện này với việc cậu công khai yêu đương.

Vì quá yêu thích nên không thể chịu đựng được việc người anh em thân thiết lớn lên cùng mình ở bên người mà anh thầm thương trộm nhớ. Vì ghen tuông nên thái độ của anh đối với cậu mới thay đổi, từng bước cắt đứt liên lạc, nói ra những lời cay độc, sau đó là hàng loạt những hành động bất thường.

Triệu Hi đã từng nghĩ mãi không ra, nhưng giờ đây, chỉ cần vén lên một góc nhỏ của manh mối, sự thật đã ập đến như cơn lũ vỡ đê, cuồn cuộn tuôn ra.

Nhưng tất cả những chuyện này, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào? Trần Tễ Nghiêu đã yêu mến Quan Mậu Kỳ từ lúc đi học sao?

Nhưng rõ ràng lúc đó họ ngồi cạnh nhau mà không hề nói chuyện. Tại sao Trần Tễ Nghiêu lại không nói cho cậu biết? Cứ như vậy, bằng tài diễn xuất tinh vi, anh đã dễ dàng qua mặt tất cả mọi người xung quanh.

Khi nhìn thấy cậu nắm tay Quan Mậu Kỳ, có thể đường hoàng dùng tư cách "người yêu" mà đi dưới ánh mặt trời, công khai nhận lời chúc phúc của mọi người, mẹ nói rằng trong lòng Trần Tễ Nghiêu nhất định rất đau khổ.

Đúng vậy.

Nhưng ai có thể thực sự đặt mình vào hoàn cảnh của cậu để cảm nhận được tâm trạng của cậu lúc này?

Giờ phút sự thật phơi bày, Triệu Hi không thể phân biệt được đây rốt cuộc là tin tốt hay tin xấu đối với cậu.

Tin tốt là cuối cùng cậu cũng tìm ra nguyên nhân sâu xa của sự lạnh nhạt giữa Trần Tễ Nghiêu và mình suốt thời gian qua. Những băn khoăn trong lòng cậu gần nửa năm nay đã được giải đáp, cậu không còn phải trằn trọc khó ngủ nữa.

Còn tin xấu, đó là hoá ra Trần Tễ Nghiêu lại vì một người khác mà cố tình xa lánh cậu.

Vì người mình thích, anh có thể bất chấp tình nghĩa anh em nhiều năm, dứt khoát muốn phân rõ ranh giới với cậu.

Cậu và Trần Tễ Nghiêu đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi?

Triệu Hi thực sự khó có thể chấp nhận được việc anh lại vô tình với mình chỉ vì một người phụ nữ.

Rốt cuộc anh đã yêu đến mức nào mới có thể nhẫn tâm như vậy chỉ sau một đêm?

Trước đây hai người từng hứa hẹn sẽ cùng nhau ngắm hoàng hôn đẹp nhất thế giới, hứa sẽ cùng nhau đắp người tuyết suốt đời, và dù có chuyện gì xảy ra, họ cũng sẽ không bao giờ rời xa nhau. Vậy tất cả những lời hứa đó đều là giả dối sao?

Từng gắn bó như hình với bóng, thân thiết đến mức không ai có thể chia cắt, giờ đây lại tan vỡ như những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên sàn, không thể hàn gắn lại. Mọi thứ thay đổi quá đột ngột.

Triệu Hi vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cậu rút một điếu thuốc, châm lửa và hít sâu vài hơi để làm dịu đi nỗi đau thắt lại trong tim.

Nhưng liều nicotine nhỏ bé ấy cũng không thể xoa dịu được sự lo lắng sâu thẳm trong lòng.

Một con dao đã đâm sâu vào tim, nhìn nó rỉ máu không ngừng, nhìn nó sắp ngừng đập, đau đớn đến không một tiếng động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!