Triệu Hi ra tay tàn nhẫn, nhưng Trần Nguyện cũng không phải hạng tốt đẹp gì, cuối cùng không có ai gọi cảnh sát. Tuy nhiên vụ ẩu đả này vẫn thu hút sự chú ý của một vài người xung quanh.
Nhân viên và quản lý quán bar đã tiến đến để duy trì trật tự, họ yêu cầu những người đã quay video phải xóa hết.
Sau đó người cần được xoa dịu thì được xoa dịu, người cần đưa đi viện thì được đưa đi viện, còn cuộc vui vẫn cứ tiếp tục.
Ai đó đã gây ra một mớ hỗn độn rồi phủi mông đi mất, vấn đề camera giám sát phải dặn dò lại chủ quán một chút. Vì Bùi Minh và chủ quán khá thân thiết nên cuối cùng y đành tội nghiệp ở lại để dọn dẹp hậu quả.
Triệu Hi không nhớ mình đã rời khỏi quán bar như thế nào, dòng xe cộ ồn ào đi qua con phố, các âm thanh vô nghĩa cứ hòa lẫn vào nhau. Duy chỉ có câu nói "Lúc đó nó mới 8 tuổi phải không?" là rõ ràng, giống như một lời nguyền đã ăn sâu vào trong ký ức, cứ lặp đi lặp lại, vang vọng một cách mất kiểm soát trong đầu cậu.
Trần Tễ Nghiêu chưa bao giờ kể cho cậu nghe.
Mặc dù Triệu Hi tự nhận mình và đối phương có một sự ăn ý mà người ngoài không thể hiểu được, nhưng khi nghe những điều đó, cậu vẫn cảm thấy chúng vượt quá những gì mình biết.
Tuy nhiên, có lẽ không thể trách cậu quá chậm chạp, mà là do Trần Tễ Nghiêu đã thể hiện quá bình thường.
Anh vẫn đi làm bình thường trong văn phòng có cửa sổ kính lớn, vẫn ngồi máy bay đưa Triệu Hi đi khắp thế giới và trượt tuyết trên núi, cuộc sống của anh không để lộ bất kỳ dấu hiệu sợ độ cao nào, dù là nhỏ nhất.
Nhưng khi bình tâm và cẩn thận hồi tưởng lại, Triệu Hi chợt nhớ đến một lần…
Năm đó sau khi Triệu Hi vừa thi đại học xong, hội học sinh tổ chức hoạt động tốt nghiệp, ban đầu là cả nhóm định cùng nhau đi tham quan một ngôi chùa ở Thái Lan. Sau đó vì vài người gặp vấn đề visa nên đổi thành đi bộ trong một hẻm núi sinh thái ở thành phố lân cận.
Triệu Hi được vài người rủ rê đi cùng, khi đăng ký, cậu đã tự nhiên điền tên Trần Tễ Nghiêu vào mục "Đi cùng người nhà".
Đã quen với những tòa nhà cao tầng và đèn neon lấp lánh trong thành phố, lại bị áp lực học hành đè nặng trong một thời gian dài, cuối cùng các cậu ấm cũng có cơ hội được hít thở không khí trong lành ở vùng núi, cảm nhận vẻ đẹp thiên nhiên mộc mạc. Ai nấy đều phấn khích như những chú khỉ hoang được trở về rừng.
Triệu Hi vốn đã khởi hành sớm hơn những người khác, lại được Trần Tễ Nghiêu đeo balo giúp nên tốc độ đi nhanh hơn rất nhiều, chỉ một lúc đã bỏ lại cả đoàn phía sau.
Nửa sườn dốc hẻm núi bỗng xuất hiện một cây cầu treo bằng gỗ, dây cáp chính được cố định vào hai vách đá tự nhiên. Triệu Hi thấy vậy thì mắt sáng lên, không suy nghĩ gì mà cầm gậy đi bộ chạy ào lên cầu.
Dưới chân là dòng sông gầm gào cuồn cuộn chảy xiết, cây cầu chênh vênh lơ lửng giữa không trung, độ cao không thể xác định được, cúi đầu nhìn xuống chắc chắn sẽ khiến người ta chóng mặt.
Triệu Hi lại thấy vừa k*ch th*ch vừa vui sướng, khoác trên mình chiếc áo khoác màu nhạt, cậu đứng giữa cầu vẫy tay về phía người đàn ông đang cố gắng bắt kịp ở cuối con đường.
Cây cầu lại rung lắc vì những bước nhảy của cậu, Trần Tễ Nghiêu nhíu mày, tháo balo xuống, những lời nhắc nhở quan tâm nhanh chóng bị tiếng nước sông chảy xiết nhấn chìm.
Triệu Hi hướng về phía đối diện và hét lớn: "Mát quá! Đứng đây gió thổi sướng thật! Trần Tễ Nghiêu, anh mau qua đây đi!"
Khi cậu vừa dứt lời, một cơn gió mạnh thổi tới khiến cây cầu rung lắc dữ dội theo hướng gió.
Thân hình Triệu Hi loạng choạng suýt ngã, cậu vội bám lấy dây thừng, nhưng chiếc gậy đi bộ lại tuột khỏi tay và rơi xuống, dòng nước chảy cuồn cuộn bên dưới ngay lập tức nuốt chửng nó.
Vừa ngẩng đầu lên, Triệu Hi đã thấy Trần Tễ Nghiêu bỏ chai nước xuống và chạy đến ôm chặt lấy cậu.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi Triệu Hi đối diện với Trần Tễ Nghiêu, lần đầu tiên trong đời Triệu Hi nhìn thấy cảm xúc mang tên "hoảng sợ" trong mắt anh.
Hơi thở dồn dập của Trần Tễ Nghiêu chỉ thực sự bình phục khi anh chắc chắn rằng Triệu Hi không sao.
Ngay khoảnh khắc chiếc gậy rơi xuống đáy sông, Triệu Hi đã cảm thấy một chút sợ hãi, nhưng rồi cậu lại thấy vô cùng yên tâm khi Trần Tễ Nghiêu bất ngờ ôm chặt lấy mình.
Sau khi cây cầu bớt rung lắc, Trần Tễ Nghiêu nắm tay Triệu Hi và đưa cậu ra khỏi chỗ nguy hiểm.
Lúc đó hình như Trần Tễ Nghiêu hơi tức giận, nghiêm túc dặn dò Triệu Hi rằng thời tiết trong núi thay đổi thất thường, cấm cậu không được một mình đến những nơi nguy hiểm như vậy nữa.
Nhớ lại cảnh tượng đó, giờ đây Triệu Hi mới lờ mờ nhận ra khi cậu đứng trên cầu treo và gọi Trần Tễ Nghiêu, việc anh uống nước thật ra là một phản ứng tự vệ theo tiềm thức, có phải là để che giấu nỗi sợ hãi bên trong không?
Nhưng tại sao sau đó anh lại bất chấp tất cả mà chạy về phía cậu?
Bây giờ Triệu Hi thấy rất đau đầu, lồng ngực cũng nghẹn lại đến mức gần như không thở nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!