Chương 28: (Vô Đề)

Trần Tễ Nghiêu không hề bán chiếc đồng hồ cậu tặng.

Lúc lấy chiếc hộp từ ngăn bàn làm việc ra, vẻ mặt anh vẫn thong dong, ánh mắt chăm chú, vĩnh viễn là dáng vẻ không hề nao núng, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.

Thời gian dường như ngưng đọng lại ngay khoảnh khắc này, Triệu Hi mấp máy đôi môi khô khốc, tâm trạng có chút khó tả —— dường như cậu không hề vui mừng vì hiểu lầm đã được hóa giải, trái lại, khi không khí chợt trở nên yên tĩnh, trong lòng lại có một cảm giác trống rỗng.

Tại sao vậy?

Tại sao rõ ràng người đáng bị chất vấn là đối phương, mà cuối cùng lại khiến bản thân mình trông như một thằng hề đang gây sự vô cớ trước mặt anh ta.

Dù đôi khi cũng có nóng nảy, nhưng cậu hiếm khi nào hùng hổ và gay gắt như hôm nay, cơn mất kiểm soát vừa rồi có lẽ chỉ để tìm một lối thoát cho những cảm xúc dồn nén trong suốt thời gian qua.

Thế nhưng Trần Tễ Nghiêu lại vô cùng bao dung mà đón nhận tất cả.

Trần Tễ Nghiêu không chê cậu ồn ào, cũng không có ý đuổi cậu đi, khi cậu đòi lại thứ "bằng chứng" dường như đại diện cho tình cảm trước sau như một của cả hai, anh cũng rất phối hợp mà lấy ra —— nhưng Triệu Hi vẫn không hài lòng.

Bởi vì rất nhiều chuyện rõ ràng đã không còn giống như trước nữa.

Một làn sóng cảm xúc mơ hồ, bất định, vô cùng thua thiệt nhưng lại không tài nào nắm bắt được dâng lên. Tựa như một con diều đứt dây trôi nổi giữa không trung, có thể bị gió cuốn đến bất kỳ nơi đâu trên thế gian, cho đến khi bóng dáng người cầm dây đứng tại chỗ chỉ còn là một chấm nhỏ xa xăm, không tài nào nhìn thấy được nữa.

Trần Tễ Nghiêu vẫn dùng đôi mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu mọi thứ, lặng lẽ và trầm tĩnh nhìn cậu.

Cậu sắp không thở nổi nữa rồi.

Đến chính cậu cũng không thể nói rõ tại sao mình lại như vậy, rốt cuộc mình sẽ còn phát điên đến bao giờ, và rốt cuộc cậu muốn người đàn ông này phải chứng minh điều gì trước mặt mình.

Sau một hồi im lặng kéo dài, cuối cùng chỉ còn lại câu nói nghe có vẻ vô dụng và bất lực nhất: "Được rồi, xem ra… đúng là tôi trách oan anh rồi."

Nói xong, cậu cứng nhắc cong môi, trong giọng nói không hề có chút ý tứ xin lỗi nào, cậu xoay người sải bước ra cửa, không hề quay đầu lại lấy một lần.

"Rầm!" một tiếng, cậu đóng sầm cửa lại.

Sau đó hai ngày liền họ không gặp lại. Triệu Hi giống như một cỗ máy vô cảm, chỉ việc ký tên lên giấy tờ như lập trình sẵn, ngày ngày ngồi trong văn phòng duyệt những văn kiện cần cậu xem qua.

Nhưng thật ra từ trước khi Trần Tễ Nghiêu trở về, dường như cậu cũng đã sống một cuộc sống tuần tự và nhàm chán như vậy rồi, trạng thái hiện tại chẳng qua chỉ là kéo dài thói quen của khoảng thời gian đó mà thôi.

Chuyện lần trước lỡ hẹn bị Bùi Minh cằn nhằn mãi trong điện thoại, nhưng dạo này cậu thật sự không có tâm trí để đối phó. Đối phương không muốn chờ nữa, trưa nay bèn tìm thẳng đến văn phòng ở tầng cao nhất của Á Thâm.

Buổi trưa Triệu Hi không còn qua Hằng Nạp nghỉ ngơi nữa, cậu lấy một cuốn sách úp lên mặt, một mình nằm dài trên sofa lười biếng phơi nắng.

Bùi Minh bước vào, liếc nhìn chồng tài liệu cao như núi trên bàn rồi giật lấy cuốn sách trên mặt cậu: "Trần Tễ Nghiêu về rồi, tôi còn tưởng cậu không có thời gian ra ngoài gặp tôi chứ."

"Hóa ra cũng chỉ cày cuốc một mình ở đây à…"

Trợ lý mang vào hai ly cà phê, Triệu Hi xoay cái cổ cứng đờ, cài lại khuy măng sét, hỏi Bùi Minh tiến độ dự án mà ba y giao cho thế nào rồi.

"Đừng nhắc nữa." Bùi Minh ngả người ra ghế sofa, phẩy tay: "Ba tôi đang nhắm đến khu thương mại ở Khoa Mậu, nhưng bây giờ quyền khai thác lại nằm trong tay Trần Tễ Nghiêu."

"Vốn định nhờ cậu nói giúp tôi vài lời hay trước mặt anh ta, ai ngờ bây giờ hai người lại ra nông nỗi này…"

Nói rồi Bùi Minh thở dài, ánh mắt mông lung: "Dạo này ông đây gặp sao quả tạ chiếu trúng rồi, sự nghiệp không thuận, chơi bời bẽ mặt, mà tình trường cũng thất ý."

"Cái chùa mà trước đây Mạnh phu nhân nhà cậu hay đưa cậu đi thắp hương là ở đâu ấy nhỉ? Để hai ngày tới tôi tranh thủ chạy qua đó vái lạy một phen."

Lần gần nhất bị lôi đi là sau vụ tai nạn xe cộ, đáng lẽ nên cầu bình an, nhưng lại bị người ta dùng dăm ba câu lừa hỏi chuyện nhân duyên.

Lão hòa thượng lúc giải quẻ xăm nói rằng đường tình duyên của cậu có chút trắc trở, mấy chuyện mê tín dị đoan này mà đặt vào lúc trước, 100% Triệu Hi sẽ không tin.

Bây giờ ngẫm lại, lời tiên đoán của đại sư nói không chừng cũng có lý, đừng nói là tình duyên trắc trở, bây giờ đến cả cuộc đời cậu cũng bắt đầu trắc trở rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!