Chương 27: (Vô Đề)

"Tít… mật khẩu sai."

"Tít… mật khẩu sai."

Với một chuỗi số là ngày sinh của mình, Triệu Hi đã thử nhập vào ổ khóa thêm hai lần nữa. 

Mặc dù trong lòng cậu đã hiểu rõ cánh cửa này không thể mở ra được, nhưng có lẽ cậu vẫn muốn trải nghiệm cảm giác như có mũi dao cứa vào tim mình, muốn xem liệu nó có đau không. 

Triệu Hi không biết rằng trong xương cốt mình lại mang một chút khuynh hướng tự ngược b**n th** đến thế.

Cậu thà tin rằng hệ thống bị lỗi, hoặc chính mình đã lú lẫn, chứ tuyệt đối không thể chấp nhận việc một ngày nào đó Trần Tễ Nghiêu sẽ xóa dấu vân tay của mình khỏi khóa cửa nhà anh.

Đúng là cứ cách vài ngày, Trần Tễ Nghiêu lại mang đến một "bất ngờ" mới. Chắc chắn có lý do cho hành vi điên rồ liên tục này của Trần Tễ Nghiêu. Cậu đã từng suy nghĩ về nguồn gốc của mọi chuyện, nhưng giờ đây, cậu chỉ nhận được một kết quả duy nhất.

Hơn nữa, so với những suy đoán vô căn cứ, cậu thực sự muốn nghe chính Trần Tễ Nghiêu nói, nhưng ai mà ngờ, một vấn đề chưa có đáp án thì một vấn đề mới lại phát sinh.

Triệu Hi chưa bao giờ nghĩ mình lại có lúc kiên nhẫn và dễ tính đến vậy, nhưng dường như đối phương đang thử thách giới hạn của cậu một cách vô độ. 

Triệu Hi càng lùi một bước, Trần Tễ Nghiêu càng tiến một bước, cứ thế lùi mãi, lùi đến khi không thể lùi được nữa.

Và bây giờ, cậu không muốn chiều theo cái tính xấu này của Trần Tễ Nghiêu nữa.

Triệu Hi siết chặt nắm đấm, đập mạnh vài cái lên cánh cửa, cậu mặc kệ Trần Tễ Nghiêu có đang ngủ hay không, ngủ rồi cũng phải tỉnh dậy cho cậu!

Nửa phút trôi qua mà bên trong không có tiếng động, Triệu Hi liền lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý.

Chưa đầy nửa tiếng sau, một thợ khóa đã vác chiếc hộp dụng cụ nặng trịch đến tận cửa.

Triệu Hi lạnh lùng lùi ra một bên, nhìn người thợ lấy ra một đống dụng cụ kiểm tra từ trong hộp, cậu tặc lưỡi: "Đừng loay hoay nữa, phá đi."

Phá… cửa sao?

Thợ khóa quay đầu lại nhìn người đàn ông đứng phía sau, anh ta nín thở, không chắc mình có nghe đúng ý Triệu Hi không: "Ông chủ, hiện tại cái khóa này không có dấu hiệu bị hỏng, về lý thuyết, nếu cậu nhập đúng mật khẩu thì nó có thể mở được bình thường."

"Nó hỏng rồi." Triệu Hi không cần nghĩ ngợi, nói một cách đầy lý lẽ: "Tôi đã nhập mật khẩu nhưng hệ thống lại báo sai."

Làm nghề này đã nhiều năm, thợ khóa tự nhận mình đã gặp qua nhiều chuyện.

Người đàn ông trước mặt ra ngoài từ sáng sớm, trên tay cầm sữa đậu nành và bánh bao, trông có vẻ rất quan tâm gia đình, nhưng vẻ mặt cậu ta lại cau có từ đầu đến cuối, giống như đang cãi nhau với vợ rồi bị nhốt ở ngoài cửa vậy.

Vì dính vào chuyện cãi vã của vợ chồng rất dễ bị vướng vào rắc rối và không được thanh toán tiền công, thợ khóa có chút do dự: "Ông chủ, cậu phải chứng minh đây là nhà của cậu tôi mới dám nhận làm chứ ạ…"

"Anh không mở khóa, làm sao tôi vào lấy sổ đỏ ra chứng minh cho anh xem được???"

Giọng Triệu Hi cao hơn một chút, có vẻ mất kiên nhẫn: "Có muốn đi hỏi ban quản lý xem tôi có ở đây ngay bây giờ không?"

Thợ khóa hiểu rằng người này không phải dạng vừa, vội vàng đổi sang một loại dụng cụ khác: "Mật mã loại khóa này không thể phá giải được. Nếu dùng bạo lực tháo dỡ thì sau này không thể sử dụng lại được nữa. Chỗ tôi có bán khóa mới từ 1.000 đến 6.000, giá cả thế nào tôi cũng phải nói rõ trước cho cậu biết."

Đối diện, Triệu Hi cười lạnh: "Đừng nói 6.000, dù có tốn 60.000, hôm nay anh cũng phải mở được cái cửa chết tiệt này cho tôi."

"Nói ít thôi, phá đi!"

***

Có lẽ lần này nghỉ ngơi quá lâu nên khi đột ngột quay lại trạng thái làm việc bận rộn, hệ thống điều chỉnh cả về thể chất lẫn tinh thần rõ ràng đã không kịp thích ứng với sự thay đổi múi giờ.

Trần Tễ Nghiêu không nhớ rõ tối qua mình về nhà lúc mấy giờ, khi tỉnh dậy, đầu óc anh vẫn còn quay cuồng. Sau khi mặc quần áo, thứ anh cần nhất lúc này là một ly nước ấm chứ không phải vô số tin nhắn báo cáo công việc trên điện thoại.

Cửa phòng ngủ vừa mở ra, một bóng người bất ngờ xuất hiện trong phòng khách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!