Sau một trận bão tuyết trắng trời, vạn vật như tan rã, cả thành phố chỉ còn lại một màu xám trắng đơn điệu.
Triệu Hi lấy từ trong tủ ra tấm ván trượt tuyết mua ở Thụy Sĩ năm ngoái, chợt nhớ đến Noel năm ngoái cậu và Trần Tễ Nghiêu đã cùng nhau đắp người tuyết trên một sườn núi ở dãy Alps.
Cậu nằm dang tay dang chân trên nền tuyết để Trần Tễ Nghiêu vùi lấp mình, khi Trần Tễ Nghiêu cúi xuống, cậu nhanh tay xúc một nắm tuyết lớn nhét vào cổ áo anh.
Trần Tễ Nghiêu đã nắm lấy cổ tay cậu, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa mỉm cười như muốn nói: "Anh biết thừa em định làm gì rồi, ngoan ngoãn đi nào", sau đó im lặng nhìn cậu.
Những trò nghịch ngợm bất ngờ như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, nhưng ngẫm lại, dường như Trần Tễ Nghiêu chưa bao giờ thực sự giận cậu vì những trò đùa ấy.
Những ký ức trong tâm trí lúc rõ ràng, lúc lại mờ ảo, Triệu Hi tự nhủ với bản thân rằng không thể tiếp tục như thế này nữa, cậu bắt đầu tự ép mình ngừng suy nghĩ.
Ánh mắt trống rỗng dần dần có tiêu cự, sau một tiếng thở dài, cậu lại mở cửa tủ và cất tấm ván trượt tuyết vào lại vị trí cũ.
Năm nay không trượt tuyết nữa, bởi vì Trần Tễ Nghiêu không ở bên cạnh, Triệu Hi vốn là người có sức tự chủ kém, đã hoàn toàn buông xuôi.
Cậu bắt đầu một vòng chơi mới, một cuộc chơi không kiêng nể gì để k*ch th*ch các giác quan. Rượu bia, tiệc tùng, đua xe, cậu cần thật nhiều trải nghiệm cảm giác mạnh để đánh thức những tế bào cơ thể gần như đã chết lặng.
Trên đường đèo, cậu lượn qua những khúc cua với tốc độ gần 300km/h, bỏ xa chiếc P72 của Bùi Minh. Bánh xe ma sát với mặt đường tóe lửa, thiết bị đo nhịp tim phát ra tín hiệu cảnh báo an toàn cuối cùng. Âm thanh ấy lại khiến Triệu Hi cảm thấy hưng phấn một cách khó hiểu.
Đêm đó, sau một đêm mất ngủ triền miên, cậu đã quả quyết lấy vali ra, hôm sau một mình đáp chuyến bay đến Úc.
Sự mệt mỏi qua đi, thay vào đó là sự điên cuồng ập đến, cậu đắm chìm trong những nơi xa hoa, mọi phiền muộn đều dễ dàng bị lãng quên.
Cậu không cần phải băn khoăn về việc Trần Tễ Nghiêu đã đi đâu và khi nào sẽ trở về nữa, không còn phải ôm ấp chút hy vọng mong manh đó để rồi tự giày vò bản thân.
Ánh sáng vàng từ chiếc đèn chùm pha lê đổ xuống như thác, những cọc tiền lớn được tung ra, không khí trong phòng chứa đầy oxy khiến tinh thần cậu luôn phấn chấn, cậu cứ thế tận hưởng cả ngày lẫn đêm không biết mệt mỏi.
Vận may trên bàn bài giúp Triệu Hi thắng được rất nhiều tiền, cô gái mặc váy lụa đỏ tiến đến chúc mừng cậu. Với đôi mắt đào hoa vốn đã phong lưu đa tình, cậu khẽ liếc nhìn rồi đưa tay ôm cô gái ngồi lên đùi mình.
Trở về phòng khách sạn, Triệu Hi nhét một cọc ngoại tệ dày cộm vào túi xách của cô gái, mỉm cười chúc cô ngủ ngon, ý tứ đã quá rõ ràng.
Đối phương có vẻ luyến tiếc nhưng không thể làm gì khác, cuối cùng đành nhún vai đầy tiếc nuối, trước khi đi đã để lại một tờ giấy có ghi số điện thoại của mình vào túi áo vest của Triệu Hi.
Khóa cửa phòng lại, Triệu Hi thở phào, ngả lưng xuống chiếc giường đôi trải ga trắng tinh, cơ thể lọt thỏm vào lớp chăn bông mềm mại.
Cậu vung tay, những cọc ngoại tệ được ném lên không trung như thể chúng là giấy vụn, chúng lượn lờ một cách duyên dáng rồi rơi xuống, tựa như những bông tuyết.
Triệu Hi đờ đẫn nhìn cảnh tượng này một lúc lâu, cảm xúc mãnh liệt trong chốc lát lắng xuống, sự tĩnh lặng của đêm khuya lại mang đến một cảm giác trống rỗng vô tận như sắp nuốt chửng cậu.
Trong đầu cậu vẫn không ngừng hiện lên gương mặt quen thuộc ấy, ảo tưởng về hình ảnh anh nắm lấy lòng bàn tay cậu và thì thầm bên tai.
Nhận ra đêm nay có lẽ lại mất ngủ, Triệu Hi không còn chống cự nữa, cậu lấy gói thuốc ngủ cuối cùng mà Julia đã kê đơn từ đầu giường.
Không chút cảm xúc, cậu uống cả hai viên thuốc cùng một lúc với nước.
Mấy ngày sau, không khí lại trở nên náo nhiệt, tiếng chuông đón năm mới vang vọng trên đường phố Wynn Palace. Chính quyền địa phương đã tổ chức một loạt các màn biểu diễn thú vị và bắn pháo hoa để cùng du khách đón chào năm mới.
Triệu Hi chưa tận hưởng đủ, Bùi Minh vì đợi mãi không thấy cậu về, đành phải bay sang tìm.
Vài ngày trước Bùi Viễn Bình được mời đến một diễn đàn doanh nhân ở đại lục, tại đó ông đã gặp Quan Sĩ Xuyên. Quan Sĩ Xuyên có những lời lẽ phê bình kín đáo về việc gần đây Triệu Hi lạnh nhạt với con gái mình, chỉ chơi bời suốt ngày.
Nghe nói Quan Sĩ Xuyên đang có ý định tìm cơ hội để hai gia đình gặp mặt, Bùi Viễn Bình đã kể chuyện này cho Bùi Minh, với ý định muốn Bùi Minh cũng tĩnh tâm lại, đừng suốt ngày yêu đương lung tung.
Bùi Minh bị nhắc nhở đến phiền, lại càng thấm thía hơn tầm quan trọng của việc "tận hưởng niềm vui trước mắt", hơn nữa so với bản thân, y tò mò về Triệu Hi hơn.
Ban đầu Bùi Minh nghĩ tình duyên của anh em mình và Quan tiểu thư đã được định sẵn, ở bên nhau là một cặp trời sinh. Nhưng sau chuyện với Trần Tễ Nghiêu, y lại càng khó nắm bắt được suy nghĩ của Triệu Hi hơn.
Triệu Hi không muốn nói chuyện tào lao với Bùi Minh, cậu kéo Bùi Minh vào phòng, cùng nhau say sưa một trận, rồi kể về việc gần đây cậu may mắn trên sòng bài thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!