Chương 23: (Vô Đề)

Triệu Hi cứng miệng là vậy, nhưng làm sao cậu có thể báo cảnh sát thật được chứ?

Trần Tễ Nghiêu không thuộc trường hợp mất tích vô cớ, hơn nữa đây là thời điểm quan trọng cuối năm, khi công ty sắp tổ chức họp hội đồng cổ đông và kiểm kê tài chính. Bất kỳ tin đồn nào từ Hằng Nạp cũng đều có thể ảnh hưởng đến giá cổ phiếu.

Để ổn định tình hình, Hằng Nạp chỉ có thể thông báo ra bên ngoài rằng Tổng Giám đốc Trần đã ra nước ngoài nghỉ phép, công việc tạm thời được giao cho giám đốc điều hành chi nhánh.

Không ai biết, sau lưng Triệu Hi đã liên hệ với vô số thám tử tư, cậu giăng lưới khắp thế giới, giống như đánh cá giữa đại dương. Cậu thề sẽ tìm ra Trần Tễ Nghiêu, dù có phải đào ba tấc đất.

Mấy người bạn thân không hiểu chuyện, trêu chọc cậu: "Nhị thiếu, sao lần này Trần thiếu đi mà không rủ cậu?"

"Đừng bảo là giờ cậu có Quan tiểu thư rồi nên người ta không muốn làm bóng đèn, không rủ cậu đi chơi chung nữa nhé?"

Bây giờ Triệu Hi không có tâm trí đâu mà đùa giỡn với họ, cậu còn không tham gia các buổi tiệc tùng do Bùi Minh tổ chức thì làm sao có thời gian bận tâm đến Quan Mậu Kỳ?

Cậu cũng rất muốn biết câu trả lời cho câu hỏi đó, tại sao Trần Tễ Nghiêu lại không rủ cậu đi cùng? Tại sao lại không nói một lời nào? Tại sao lại tàn nhẫn và dứt khoát đến vậy, tại sao lại tạo ra một ranh giới chia cắt mối quan hệ thân thiết đã kéo dài hơn mười năm?

Triệu Hi từng nghĩ họ sẽ mãi quấn quýt bên nhau, nhưng thật nực cười, Trần Tễ Nghiêu chỉ chào một tiếng rồi biến mất dứt khoát như vậy.

Sau đêm cuồng hoan ôm nhau đó, cậu đã bị bỏ lại một cách ngu ngốc và không hề hay biết.

Cậu không biết Trần Tễ Nghiêu đã đi đâu, không biết khi nào trở về, thậm chí còn không chắc chắn liệu anh có trở về hay không!

Chớp mắt một cái, hai tuần trôi qua thật nhanh.

Những ngày này Triệu Hi sống trong sự hoảng loạn, cứ rảnh là cậu lại gọi điện thoại. Cậu nằm một mình trên chiếc sofa lớn ở Hối Cảnh, mua rất nhiều rượu, những chai rượu quý giá trong quầy cứ như nước lã, bị Triệu Hi rót vào bụng hết chai này đến chai khác.

Có tiếng gõ cửa vang lên trong phòng khách, Triệu Hi vén tấm chăn lông lên, đi chân trần trên sàn nhà.

Trong lòng cậu đã dấy lên hy vọng không chỉ một lần, rằng khi mở cửa ra, cậu sẽ thấy Trần Tễ Nghiêu kéo vali hành lý xuất hiện trước mặt mình, nói rằng anh đã trở về và mang theo món bánh ngọt mà cậu yêu thích.

Nhưng Triệu Hi sẽ không tha thứ dễ dàng như vậy, ăn bánh ngọt hay không không quan trọng, cậu nhất định phải giơ nắm đấm lên và đấm thật mạnh vào mặt Trần Tễ Nghiêu mấy cái.

Đáng tiếc là Trần Tễ Nghiêu không cho cậu cơ hội đó, tiếng gõ cửa chỉ là ảo giác, khi cậu mở cửa, người mà cậu chờ đợi sẽ xuất hiện trong khoảng thời gian này lại không đứng trước mặt như cậu mong đợi.

Triệu Hi nhận ra mình bắt đầu mất ngủ.

Mặc dù không ở lại khu chung cư phía nam, không cố tình nghĩ lại chuyện năm đó, nhưng khi đi ngủ cậu vẫn rơi vào một cơn ác mộng sâu thẳm.

Chiếc máy bay tan rã ngay trước mắt cậu, rơi xuống từ độ cao hàng chục ngàn mét. Triệu Hi cũng bị một lực vô hình kéo xuống, kích hoạt nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng, kéo cậu cùng rơi xuống vực thẳm.

Sau khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng, cậu không thể ngủ lại được, thế là cậu bắt đầu dùng thuốc ngủ liều cao, một viên rồi thành hai viên. Sau khi tỉnh dậy và lấy lại chút sức lực, cậu lại điên cuồng lấy điện thoại ra và tìm kiếm tin tức về các vụ tai nạn máy bay trên khắp thế giới.

Julia nhắc nhở cậu rằng trạng thái tinh thần này không thể tiếp tục: "Cậu cần nhập viện ngay để kiểm tra sức khỏe chi tiết hơn."

Triệu Hi xóa khung chat, điện thoại của trợ lý gọi đến, báo cáo với cậu: "Nhị thiếu, thám tử đã gửi bản ghi chép rà soát gần đây cho anh rồi, hiện tại vẫn chưa phát hiện dấu vết của sếp Trần ở châu Âu."

Điếu thuốc trên tay Triệu Hi đã cháy được một nửa, làn khói trắng bao phủ cặp mắt vốn dĩ phong lưu, tuấn tú của cậu.

Triệu Hi cúi đầu xuống, các ngón tay cắm sâu vào mái tóc.

Im lặng một lúc lâu, cậu chỉ nói với giọng nặng nề, không chút cảm xúc: "Tiếp tục tìm."

Khi hoa mơ nở rộ ở sân sau, cuối cùng thành phố Ninh Hải cũng đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.

Mạnh Uyển gom tuyết trên hoa mai, đun sôi lên thành một thứ nước thơm ngát, bà lại nhờ dì Vân chuẩn bị trái cây, cả nhà ngồi trong sân quây quần bên bếp trà, tiện thể bàn bạc xem năm nay sẽ đón Tết thế nào.

Bụng của chị dâu hơi nhô lên, đây cũng là lúc Triệu Hi có thể gượng dậy được chút tinh thần.

Triệu Húc Đình hỏi cậu một vài việc trong công ty, mặc dù Triệu Hi không túc trực ở vị trí đó như một vị thần canh giữ, nhưng khi nói về tiến độ các dự án và những vấn đề cần chú ý, cậu vẫn trả lời rành mạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!