Chiếc xe lao vun vút trên đường cao tốc với tốc độ gần 120 km/h.
Bùi Minh cẩn thận liếc nhìn người ngồi bên cạnh, lặng lẽ huých tài xế, ra hiệu tăng nhiệt độ trong xe.
Khi nghe lời miêu tả của người giúp việc trong điện thoại, phản ứng đầu tiên của Triệu Hi là nhà bị trộm, nhưng khi bình tĩnh suy nghĩ lại, cậu nhận ra những món đồ giá trị khác đều còn nguyên, chỉ có quần áo và vali của Trần Tễ Nghiêu là biến mất.
Càng nghĩ càng thấy chuyện kỳ lạ, Triệu Hi im lặng, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Đến Hối Cảnh, Bùi Minh theo sau Triệu Hi lên lầu.
Đây là lần đầu tiên Bùi Minh đến nhà Trần Tễ Nghiêu dù quen biết đã lâu, mặc dù sự việc khẩn cấp, y vẫn không nhịn được mà đánh giá xung quanh căn hộ hạng sang được mệnh danh là nơi giới nhà giàu ở Ninh Hải phải xếp hàng, trải qua thẩm định tài chính mới có quyền mua.
"Tôi biết ngay mà, thảo nào cậu không về nhà mình mà cứ ở đây mãi…"
"Gu thẩm mỹ của Trần Tễ Nghiêu đỉnh thật, trang trí nhà này có gu quá!"
Bùi Minh liên tục khen ngợi, nhưng Triệu Hi không bận tâm đến y, cậu chạy thẳng vào phòng thay đồ và mở vài chiếc tủ trên tường.
Quần áo và trang sức của cậu vẫn ngay ngắn nằm đó, nhưng nửa không gian còn lại dành cho Trần Tễ Nghiêu thì trống rỗng, cứ như cô bé Lọ Lem mang giày thủy tinh biến mất lúc 12 giờ đêm, mọi thứ đều không cánh mà bay.
Trợ lý đứng bên cạnh không dám lên tiếng, Triệu Hi lại chạy sang phòng tắm và phòng ngủ.
Những món đồ sinh hoạt hằng ngày vẫn còn đó, không khác gì mọi khi. Hai chiếc cốc súc miệng cùng màu, hai chiếc bàn chải đánh răng đặt sát nhau, bộ đồ ngủ lụa treo trên giá…
Thế nhưng, khi xem xét kỹ, Triệu Hi phát hiện đối phương đã mang đi tất cả đồ dùng cá nhân mà khách sạn sẽ không có như bộ sạc điện thoại.
Điện thoại?
Triệu Hi chợt bừng tỉnh, vội vàng lấy điện thoại ra và gọi cho Trần Tễ Nghiêu.
Điều cậu nhận được vẫn là những tiếng "tút tút" bận máy đầy khó hiểu.
Bùi Minh thấy tình hình không ổn, ấp úng hỏi: "Vậy, bây giờ phải làm gì đây?"
Triệu Hi không nói một lời, cúp máy.
Cậu giật lấy chìa khóa xe từ tay trợ lý, mặt đanh lại, sải bước ra khỏi cửa.
Xe của Triệu Hi đang đỗ ở chung cư phía nam, nên giờ cậu chỉ có thể lái chiếc Audi của trợ lý, chiếc xe này đối với cậu thì không được nhanh cho lắm.
Vì một cuộc điện thoại bất ngờ của Bùi Viễn Bình, Bùi Minh không đi cùng Triệu Hi nữa.
Đến dưới tòa nhà Tập đoàn Hằng Nạp, Triệu Hi lái xe thẳng vào bãi đỗ, nhìn thấy chiếc Maybach của Trần Tễ Nghiêu vẫn đậu ở chỗ riêng, Triệu Hi mới cảm thấy yên lòng hơn một chút.
Ánh hoàng hôn bao trùm toàn bộ khu văn phòng, đã hết giờ tan tầm, chỉ còn vài tiếng gõ bàn phím lách tách.
Triệu Hi đẩy cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, sải bước vào phòng nghỉ tìm kiếm bóng dáng mà cậu mong muốn.
Máy tính trên bàn làm việc đã tắt, cốc cà phê được rửa sạch và đặt gọn vào góc bàn, mọi thứ đều bình thường, không có dấu hiệu gì cho thấy hôm nay đối phương có đến làm việc hay không.
Triệu Hi lấy lại bình tĩnh, rút điện thoại ra liên hệ với A Mạch, trợ lý của Trần Tễ Nghiêu. May mắn thay, cậu không phải chờ lâu, điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Triệu Hi nghe thấy tiếng trẻ con non nớt, đoán là con của A Mạch, cậu nghe thấy tiếng ồn ào từ phía đối diện, có lẽ trợ lý đang ở nhà tiếp khách.
Triệu Hi vừa định hỏi thêm thì ngập ngừng, còn chưa kịp lên tiếng, ngón tay của đứa trẻ đã vô tình chạm vào đâu đó, khiến cuộc gọi bị ngắt.
Trên đường quay lại Hối Cảnh, đầu óc của Triệu Hi cứ trống rỗng, cả người rệu rã tựa vào cửa kính xe.
Trợ lý hỏi gì cậu cũng không trả lời, Triệu Hi cố gắng suy nghĩ nhưng nhận ra mọi thứ rối như tơ vò, chẳng thể nào gỡ được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!