Chương 21: (Vô Đề)

Đêm cuồng hoan hôm trước giống như một giấc mơ, khi tỉnh lại, Triệu Hi thấy mình đang nằm trên giường ở căn hộ phía nam ngoại ô.

Ngoài cửa sổ, bầu trời u ám xám xịt như sắp mưa, đáng lẽ là giờ làm việc, nhưng sáng nay Trần Tễ Nghiêu lại không gọi điện đánh thức cậu.

Triệu Hi ôm đầu, chậm rãi ngồi dậy, đi vào bếp rót cho mình một ly nước. Cậu nhìn quanh, nhưng trên bàn không hề có bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn như mọi khi.

Suy nghĩ quay trở lại, cậu nhớ lại cái ôm chặt mà Trần Tễ Nghiêu đã dành cho cậu tối qua. Điều đó khiến Triệu Hi tin tưởng tuyệt đối vào tình anh em giữa mình và Trần Tễ Nghiêu. Dù thế sự có đổi thay ra sao, họ sẽ mãi mãi là người quan trọng nhất trong lòng nhau.

Nghĩ như vậy, chuyện anh không chuẩn bị bữa sáng hay không gọi cậu dậy dường như cũng không đáng để bận tâm nữa.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Bùi Minh gọi điện đến, lần này dù điện thoại để chế độ im lặng, Triệu Hi lại vừa hay nhìn thấy.

Kết nối cuộc gọi, giọng nói gấp gáp của Bùi Minh vang lên từ đầu dây bên kia: "Aiyo, cuối cùng cũng dậy rồi à."

"Có phải cậu quên tối qua đã hứa gì với tôi không? Tôi chờ mà chỉ thiếu nước tự mình đến nhà lôi cậu đi thôi đấy."

Triệu Hi vừa cẩn thận hâm nóng sữa bò vừa hồi tưởng.

Bùi Minh nói tiếp: "Không phải đã nói hôm nay cùng tôi đi xem mảnh đất ở khu mới sao? Đại ca ơi, đã giữa trưa rồi!"

Triệu Hi mới nhớ ra lời hứa với Bùi Minh trước khi say xỉn tối qua.

Nhà họ Bùi từ đời ông nội đã tận dụng làn sóng kinh tế những năm 80 để làm ăn buôn bán, chuyên nhập hàng từ phía nam rồi phân phối ra phía bắc. Sau khi trở nên giàu có, đến đời bác và ba Bùi Minh, họ lại mở chuỗi siêu thị và trung tâm thương mại cao cấp mang tên mình.

Bùi Minh không có đầu óc nhạy bén trong kinh doanh như thế hệ trước, nhưng lại giỏi mọi thú ăn chơi. Lần này vì đã "hét giá" đòi một chiếc trực thăng Bell429 cùng loại với chủ tịch Hằng Nạp, Bùi Viễn Bình tức giận đến mức lấy bình hoa ném y.

Bùi Minh không phục, vội vàng muốn chứng minh bản thân cũng có thể làm nên chuyện. Thế là y đã xin Bùi Viễn Bình giao cho mình dự án phát triển khu trung tâm thương mại mới. Nếu khu mới này dưới sự quản lý của y mà thành công và có lợi nhuận, ba y sẽ phải mua trực thăng cho y!

Trong việc chọn địa điểm, Bùi Minh đã tự mình khảo sát vài nơi, nhưng vẫn không đưa ra được quyết định nên mới rủ Triệu Hi đi cùng.

Thật ra trước đó Bùi Minh đã có không ít lần thử sức thất bại, bao gồm nhưng không giới hạn ở mở quán bar, làm website, đầu tư đội game,… Cuối cùng tất cả đều chung một kết cục lỗ cả vốn lẫn lời.

Ngoài miệng Triệu Hi luôn trêu y làm ăn bừa bãi, nhưng hễ Bùi Minh nghiêm túc đề nghị muốn làm thêm gì đó, cậu lại rất nghĩa hiệp đứng ra, không chút do dự giúp đỡ.

Sau khi hẹn thời gian với Bùi Minh, Triệu Hi mở tin nhắn đã ghim ở đầu trang, gửi một tin nhắn cho Trần Tễ Nghiêu: "Dậy rồi."

"Hôm nay phải đi với Bùi Minh, không ăn cơm trưa với anh được đâu."

Nói xong, cậu dặn dò trợ lý mang mấy món quà nhận được ở câu lạc bộ tối qua về Hối Cảnh. Tuy không phải thứ gì mới lạ, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của anh em, vứt đi hay tùy tiện xử lý đều không phải cách hay.

Cậu dặn dì giúp việc – người chắc chắn ở nhà vào buổi chiều – cất mấy chai Petrus vào quầy rượu và yêu cầu phải ướp lạnh. Còn mấy chiếc ghim cài áo và khuy măng sét chưa bóc tem thì cất vào một chiếc tủ riêng trong phòng thay đồ, sắp xếp theo từng loại.

Triệu Hi không lái xe riêng, tài xế nhà họ Bùi đã đến đón cậu để tụ hợp với Bùi Minh.

Đến nơi, Bùi Minh đứng trên đài quan sát cao 10 mét bằng đá, vung tay ra sau, bắt đầu thao thao bất tuyệt về những ý tưởng vĩ đại trong bản kế hoạch kinh doanh của mình. Triệu Hi tựa vào lan can, châm một điếu thuốc, không nói nhiều lời, thẳng thừng nói: "Chỗ này không được."

Bùi Minh ngạc nhiên nhìn cậu.

Triệu Hi: "Theo tôi được biết, khu vực phía nam này cư dân đã bắt đầu di dời trên diện rộng, chính phủ muốn xây dựng một nhà ga sân bay ở đó."

"Một khi dự án này được triển khai, mảnh đất chúng ta đang đứng chắc chắn sẽ được nối liền với đường cao tốc sân bay, và không còn trạm thu phí nào trên đường nữa."

"Trung tâm thương mại mà xây ở một nơi như vậy, đầu tiên là vị trí địa lý quá hẻo lánh, thứ hai là giao thông không thuận tiện, cậu định bán hàng cho ai?"

Tinh thần của Bùi Minh lại một lần nữa bị dội một gáo nước lạnh, y nhìn Triệu Hi với ánh mắt đầy vẻ oán trách.

Triệu Hi rút điện thoại ra: "Tôi không có thời gian đi từng nơi với cậu đâu. Cậu tập hợp tất cả các địa điểm dự kiến thành một bảng biểu rồi gửi cho tôi, tôi xem rồi chúng ta tính tiếp."

"Đù! Sao cậu nói chuyện cứ y như ba tôi vậy…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!