Tiết trời sương giá, hoa cỏ trong vườn Lan Uyển đã phủ một lớp băng mỏng chỉ sau một đêm. Hơi lạnh thấm sâu vào lòng đất khiến một vài loại củ hạt cuối năm mới chịu đâm chồi, dì Vân chọn lựa, cuối cùng đào được củ mài và măng tươi để nấu canh.
Chiều hôm sau, Mạnh Uyển gọi mấy đứa con đang ở khắp nơi về nhà.
Mấy hôm nay Triệu Chính Lâm gặp một ván cờ khó giải, liền gọi Trần Tễ Nghiêu và Triệu Húc Đình đến bàn luận, riêng Triệu Hi không mấy hứng thú, cậu nằm dài trên sofa, dán mắt vào điện thoại.
Mạnh Uyển đi ngang qua, vỗ nhẹ lên lưng cậu rồi cầm cuốn catalogue ngồi xuống, bà hỏi cậu về Quan Mậu Kỳ, xem hôm trước đưa cô về có gặp Quan Sĩ Xuyên không, và ông ta đã nói gì với cậu.
Triệu Hi làm như không nghe thấy, cố tình lảng sang chuyện khác, cậu rướn cổ vào bếp hỏi dì Vân khi nào có cơm, bụng đói đến sắp xẹp lép.
Mạnh Uyển liếc nhìn cậu, mở catalogue trong tay ra đưa sang. Được người quen giới thiệu, bà Mạnh bỗng mê mẩn một thương hiệu thời trang cao cấp mới nổi gần đây ở đại lục.
Hay tin nhà thiết kế bên đó đã ngỏ ý đến tận nơi đo đạc để may riêng cho bà vài bộ quần áo, Mạnh Uyển bảo lúc đó Triệu Hi cũng phải về, nói sẽ may cho cậu một bộ vest.
Triệu Hi tỏ ra khó chịu: "Không cần… Con lớn rồi, sao mẹ vẫn cứ quản chuyện ăn mặc của con vậy?"
Mạnh Uyển đáp: "Mẹ bảo người ta may lễ phục cho con, ngày thường con muốn mặc gì thì mặc, ai mà quản."
Nghe vậy, Triệu Hi nhíu mày ngồi thẳng dậy: "Khoan đã…"
"Không phải con nói chứ, mẹ có vội quá không vậy, bà Mạnh?"
"Con thì biết gì?" Mạnh Uyển trừng mắt nhìn cậu: "Bây giờ những nhãn hiệu lễ phục này ít nhất phải đặt trước nửa năm, hồi đó anh trai con còn phải đợi tám tháng, giờ mẹ tính toán sớm một chút thì sao?"
Một khi phụ nữ đã cố chấp thì khó mà thuyết phục được chỉ bằng vài ba câu, Triệu Hi không muốn đôi co với mẹ, cầm lấy cuốn catalogue lật qua loa.
Một lúc lâu sau, Mạnh Uyển bất ngờ lên tiếng bên tai cậu, như thể đã ấp ủ từ lâu: "Con trai, không phải vì mẹ gây áp lực quá lớn với con nên con mới đến với Quan Mậu Kỳ, đúng chứ?"
Triệu Hi ngừng tay.
Mạnh Uyển nói tiếp: "Mẹ rất ưng ý con bé, tính cách tốt lại xinh đẹp, trước mặt người lớn thì lễ phép. Nhưng dạo trước con luôn tránh né khi mẹ nhắc đến chuyện này, giờ đột nhiên cởi mở như vậy, sao trong lòng mẹ cứ thấy bất an."
Triệu Hi nhìn mẹ một lúc rồi bật cười: "Có gì mà bất an? Con thấy mẹ rảnh rỗi quá thôi."
Không đoán được ý cậu, Mạnh Uyển xác nhận lại: "Vậy con thật sự thích con bé à?"
"Còn phải hỏi?" Triệu Hi vắt chéo chân, lười biếng tựa vào sofa: "Không thích thì sao con phải ở bên cô ấy?"
"Mỗi ngày có bao nhiêu cô gái vây quanh con, con có thể chọn, đâu chỉ có mỗi cô ấy."
"Vậy thì tốt rồi." Mạnh Uyển an lòng, vỗ vỗ ngực, nét mặt lộ vẻ vui mừng: "Ba con còn tưởng con không thích mà cứ trêu đùa người ta, mẹ đã nói con trai mẹ, mẹ hiểu. Một khi nghiêm túc thì chắc chắn sẽ rất chung thủy!"
"Thích là được rồi, thích là được rồi, nghe con nói vậy mẹ yên tâm rồi."
Không biết Triệu Húc Đình và Trần Tễ Nghiêu đã xuất hiện sau lưng từ lúc nào, Triệu Hi bỏ catalogue sang một bên, đỡ mẹ đứng dậy.
Giọng dì Vân từ bếp vọng ra, báo rằng có thể dọn cơm, đúng lúc Trần Tễ Nghiêu nhận được một cuộc điện thoại, nói phải quay về công ty ngay.
Trần Tễ Nghiêu không ở lại ăn cơm, Triệu Hi cũng chẳng còn hứng ăn uống. Thật ra mấy ngày nay cậu cứ phân vân không biết có nên nói cho Trần Tễ Nghiêu về thỏa thuận với Quan Mậu Kỳ không.
Thế nhưng, đã là "thỏa thuận" thì xét theo tinh thần của một giao ước, đương nhiên không tiện để người thứ ba biết.
Một suy nghĩ cũ rích đột nhiên hiện ra trong đầu cậu: Nếu nói sự thật cho đối phương biết, một lần nữa đặt anh ấy vào giữa mình và mẹ, liệu có thể đảm bảo 100% rằng lần này anh ấy sẽ chọn điều mình muốn thấy không?
Từ nhỏ đến lớn, Triệu Hi và Trần Tễ Nghiêu gần như không có bí mật gì với nhau, Triệu Hi cảm thấy buồn bực, giống như có một vài chuyện đang phát triển theo hướng mà cậu không thể kiểm soát.
Vốn dĩ họ phải là những người thân thiết nhất, gắn bó nhất, nhưng vì cùng một vấn đề mà hai người hết lần này đến lần khác lại nảy sinh khoảng cách.
Trần Tễ Nghiêu đứng dưới mái hiên sân vườn nghe điện thoại, Triệu Hi châm một điếu thuốc, lặng lẽ đứng bên cạnh lắng nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!