Chương 2: (Vô Đề)

Chọn Trần Tễ Nghiêu

Còn một tuần nữa là đến ngày cưới, Triệu Hi cùng nhóm bạn xúi giục, rủ Triệu Húc Đình mở tiệc độc thân ở biệt thự số 48 Nam Phổ.

Trong giới bạn bè, ai nhận được thiệp mời hôm đó gần như đều đến góp vui.

Triệu Hi cầm ly rượu, vắt chéo chân, thoải mái ngồi phịch xuống sofa, còn chuyện tiếp khách hay chạy lên chạy xuống lo toan cuối cùng đều đổ lên người Bùi Minh.

Sau khi bị không biết bao nhiêu người chặn lại hỏi đường vào nhà vệ sinh, cuối cùng Bùi Minh cũng chịu hết nổi, đút tay vào túi quần đi đến trước mặt Triệu Hi.

"Anh bạn, cuối cùng là anh trai cậu cưới hay anh trai tôi cưới đây?"

"Tại sao cậu ngồi chễm chệ như ông chủ, còn tôi thì bận túi bụi như đứa chạy việc vặt thế?"

Triệu Hi đã ngó chai rượu trên bàn từ lâu, còn hỏi niên đại hiếm thấy này mua ở đâu.

Bùi Minh bèn báo tên một hầm rượu: "Mang về được có ba chai thôi, sao nào?"

"Rượu thì tạm ổn." Triệu Hi lắc nhẹ chiếc ly cao trên tay, "Nhưng cái hoa văn khắc trên chai sông Rhone này đẹp đấy, hai chai còn lại cho tôi mang về nhé."

"Tủ rượu tầng ba ở Hối Cảnh của tôi còn trống, đang đau đầu không biết để gì, giờ thì có rồi."

Bùi Minh nghiêng đầu dựa lên sofa, nhìn bộ dạng kia liền bật cười khinh khỉnh: "Mở miệng ngậm miệng đều là "Hối Cảnh", cậu có nhà riêng không về, cứ bám riết chỗ người ta. Thích thì tự đi mua một căn đi chứ."

"Trần Tễ Nghiêu có rồi, tôi mua làm gì?"

Triệu Hi gần như theo phản xạ thốt ra câu đó, sau mới sực nhớ lại, thật ra ngày trước mình cũng từng cân nhắc phương án này.

Bên đó toàn căn hộ một tầng một hộ, cao cấp sang trọng, không gian lẫn môi trường xung quanh đều không chê vào đâu được, ở cùng một khu với Trần Tễ Nghiêu, đi lại cũng tiện.

Nhưng so với làm hàng xóm, cậu vẫn thích được sống chung hơn. Một là chẳng muốn chuyển nhà phiền phức, hai là sáng nào ngủ nướng dậy không nổi, cuối cùng vẫn phải nhờ Trần Tễ Nghiêu kéo ra khỏi giường.

Bầu không khí bỗng chốc trầm xuống, Bùi Minh nhìn cậu một lúc lâu, nhướng mày, ý cười trêu chọc: "Không đúng nha, sao tôi thấy… cậu có vẻ dính anh ta quá rồi đấy?"

Y hiếu kỳ ghé sát: "Thế này đi, tôi giả sử một chút. Nếu phải chọn giữa cả đời sống trong vinh hoa phú quý và Trần Tễ Nghiêu, chỉ được chọn một, cậu sẽ chọn thế nào?"

"Cậu hỏi thừa vãi."

Triệu Hi ném ánh nhìn khinh bỉ như thể đang nhìn kẻ ngốc sang, không hiểu vì sao Bùi Minh lại thấy nhẹ nhõm, nghĩ bụng: Ít ra thằng nhãi này vẫn còn cứu được, đụng chuyện lớn cũng chưa hồ đồ, biết cái nào quan trọng hơn.

Nhưng ngay sau đó lại nghe Triệu Hi thản nhiên đáp: "Tất nhiên là chọn Trần Tễ Nghiêu rồi."

"Anh ấy giàu thế cơ mà, nếu nhà họ Triệu phá sản thì cứ để anh ấy nuôi tôi là được."

Bùi Minh xoa cằm, giả vờ suy nghĩ nghiêm túc rồi giật phắt ly rượu khỏi tay cậu: "Thôi, cậu đừng uống nữa."

"Triệu Hi, tửu lượng của cậu càng ngày càng kém rồi đấy."

Rượu này độ cồn không cao, mới uống được mấy ngụm mà sao đã nói nhăng nói cuội như mất trí vậy?

Tối nay Trần Tễ Nghiêu có một bữa tiệc ở Phức Loan, mãi gần một tiếng sau khi party bắt đầu anh mới mang quà đến.

Vừa vào cửa, anh không đi thẳng vào phòng mà ghé khu BBQ ngoài sân chào Triệu Húc Đình, sau đó đứng lại trò chuyện với vài người bạn.

Trong đám đông, bóng dáng ấy đặc biệt nổi bật, Triệu Hi liếc mắt liền nhận ra, bèn đá nhẹ chân Bùi Minh, ý bảo dịch qua bên cạnh nhường chỗ.

Trên bàn còn miếng bánh cắt sẵn, từ nãy giờ chẳng ai động đến, Bùi Minh thèm đã lâu, định bưng đi ăn luôn, tiện thể nhường không gian cho hai người, đột nhiên phía sau vang lên giọng nói.

"Người đi, bánh để lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!