Chương 18: (Vô Đề)

Không biết có phải do Phật Tổ linh thiêng hay không, sau khi Mạnh Uyển mang túi phúc Tống Tử Quan Âm từ chùa Nam Âm về, không lâu sau Triệu Húc Đình đã báo tin vợ mang thai trong nhóm chat.

Mạnh Uyển mừng rỡ, vội vàng chia sẻ tin vui này với hội chị em, dì Vân bắt đầu tìm hiểu thực đơn cho bà bầu, còn Triệu Chính Lâm thì không nói lời nào, chỉ trực tiếp phát liên tục mười mấy bao lì xì trong nhóm chat.

Triệu Hi nhắn tin cho anh trai: "Vậy là em sắp làm chú rồi à? Em cứ tưởng Tống Tử Quan Âm chỉ là tâm linh thôi, không ngờ đôi khi huyền học cũng có lý thật đấy."

Triệu Húc Đình dặn cậu không được tiết lộ ra ngoài, thật ra vợ hắn có những dấu hiệu mang thai từ lần ăn cua, nhưng lúc đó thai còn nhỏ nên chưa thể xác định chắc chắn. Giờ đã đi khám, thai nhi có tim thai, hai vợ chồng mới bàn bạc và quyết định thông báo cho gia đình.

Dù ngày thường Triệu Hi hay trêu chọc Mạnh Uyển vì chuyện giục sinh, nhưng hôm nay khi Triệu Húc Đình thật sự sắp làm bố, gia đình sắp có thêm thành viên mới, trong lòng cậu vẫn rất vui.

Phát lì xì như Triệu Chính Lâm thì quá đơn điệu, Triệu Hi nhớ Bùi Minh từng nhắc đến cháu trai của Trương Tái vài lần. Bọn trẻ con đứa nào cũng thích đồ chơi, thế là cậu quyết định ngay lập tức, bỏ cả bữa trưa, kéo Trần Tễ Nghiêu chạy thẳng đến một trung tâm thương mại cao cấp gần công ty nhất.

Khu đồ mẹ và bé đủ loại sản phẩm rực rỡ sắc màu, Triệu Hi chưa từng có con nên chẳng hiểu gì, bèn nhờ nhân viên tư vấn giới thiệu những món đồ cần thiết cho bà bầu và trẻ sơ sinh, cứ món nào lọt vào mắt, cậu đều yêu cầu gói lại tất tần tật.

Khi còn nhỏ, Triệu Hi là tiểu quỷ phá làng phá xóm, Mạnh Uyển cho cậu đi học cưỡi ngựa thì cậu chẳng chịu học, nhưng lúc nào cũng mang theo những khẩu súng đồ chơi và robot. 

Có lần cậu còn tự lắp ráp một khẩu súng mô phỏng đạn dây, để thử tầm bắn, cậu vô tình làm vỡ cửa kính nhà bếp của nhà hàng xóm. 

Mạnh Uyển phải đến tận nơi xin lỗi, buổi tối khi Triệu Chính Lâm về đã ấn cậu xuống ghế đánh một trận thật đau.

Khi nhân viên đang gói hàng, Triệu Hi nổi hứng nghịch ngợm, nhặt lấy một khẩu súng AK mô phỏng, cúi đầu nhắm thẳng vào người đàn ông đứng đối diện.

Thấy Triệu Hi nhắm bắn, Trần Tễ Nghiêu bình tĩnh đặt đồ trong tay xuống, quay người lại. Thật trùng hợp, vị trí trái tim của anh lại đối diện chính xác với nòng súng Triệu Hi đang giơ lên.

Triệu Hi ngạc nhiên chớp chớp mắt, nhưng vì biết đó là đồ chơi, cậu không di chuyển mà cố ý trêu chọc, ngón trỏ cong lại bóp cò. 

Trần Tễ Nghiêu vẫn đứng yên bất động, Triệu Hi không kìm được nghĩ nếu trong súng thực sự có đạn thì sao…

Đáy lòng bỗng dấy lên một nỗi lo lắng vô cớ, Triệu Hi hạ nòng súng xuống, ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh: "Này! Sao anh không trốn đi?"

Thấy cậu đã chơi đủ, Trần Tễ Nghiêu cầm lấy khẩu AK từ tay cậu, đặt lại vị trí trên giá trưng bày, Triệu Hi nhìn quanh, cười nói: "Đồ chơi của bọn nhóc bây giờ được làm thật hơn hồi chúng ta nhiều."

"Trần Tễ Nghiêu… sau này nếu anh có con trai, em sẽ thiết kế một phòng riêng cho nó ở nhà, mua thật nhiều đồ chơi, giống hệt em hồi nhỏ, để những đứa trẻ khác phải ghen tị!"

Một kế hoạch đầy tình cảm, nhưng dường như Trần Tễ Nghiêu không mấy hứng thú, anh dừng lại một chút, khẽ cúi mắt nói: "Em chưa bao giờ nói mình thích trẻ con."

Thực ra cậu vốn không thích trẻ con, Triệu Hi thầm nghĩ.

Nhưng khi tưởng tượng đến một sinh linh nhỏ bé trong tương lai sẽ chào đời, giống y hệt Trần Tễ Nghiêu hồi nhỏ, thông minh, mặt mày lại tuấn tú đến vậy, trong lòng Triệu Hi lại không thể ngừng yêu mến, cứ muốn bỏ đứa trẻ vào túi như một con búp bê Tây Dương, thỉnh thoảng lại lấy ra nựng nịu.

Tuy nhiên khi nghĩ lại, đứa trẻ này chỉ có thể ra đời khi Trần Tễ Nghiêu ngủ với một người phụ nữ khác… lồng ngực cậu bỗng có một cảm giác nặng nề vô cớ. 

Không hiểu vì sao, dường như khi nghĩ đến khoảnh khắc đứa trẻ ấy chào đời, cậu lại không thấy dễ chịu như mình tưởng tượng.

Nhân viên bán hàng gói quà xong, Triệu Hi dùng thẻ của Trần Tễ Nghiêu để thanh toán. Cậu đưa địa chỉ của Hối Cảnh để họ giao hàng trực tiếp, trước khi đi, cậu dõng dạc dặn dò Trần Tễ Nghiêu: "Anh không được mua thêm nữa đâu đấy, muốn tặng thì chỉ được tặng cùng em thôi!"

Trần Tễ Nghiêu giúp cậu khoác áo, ấn vai đẩy cậu vào ghế phụ, không đôi co nhiều về chuyện này, sau đó xe chạy đến dưới tòa nhà của tập đoàn Á Thâm. 

Lúc đó đã quá giờ làm buổi chiều, Triệu Hi lướt điện thoại và đi vào văn phòng, trong nhóm công việc, có người vừa gửi vài bản cập nhật tiến độ dự án.

Trợ lý đứng lên từ chỗ làm, gọi Triệu Hi. Cậu liếc mắt nhìn, trợ lý nhanh chóng vòng lại gần và thì thầm vào tai cậu: "Quan tiểu thư đang ở phòng khách."

Mất vài giây, Triệu Hi mới nhận ra "Quan tiểu thư" mà trợ lý nhắc đến là Quan Mậu Kỳ, trước đây, vài lần họ gặp nhau đều hẹn ở ngoài, nhưng giờ cô đột nhiên tìm đến công ty. 

Triệu Hi nghĩ rằng chắc cô đã tiếp nhận một vài dự án hợp tác của hai bên, có việc cần trao đổi với cậu, thế là cậu đẩy cửa văn phòng, cầm tập tài liệu từ tay trợ lý: "Mời cô ấy vào đi chứ, còn đứng ngây ra đấy làm gì?"

Trợ lý chớp mắt "Ồ" một tiếng rồi vội vã đi ra phòng khách để mời khách vào.

Hôm nay Quan Mậu Kỳ mặc một bộ đồ tweed cổ điển mang phong cách tiểu thư, tôn lên vóc dáng cao ráo, thon gọn. Mái tóc xoăn được búi gọn gàng sau gáy, cả người cô trông hồng hào, rạng rỡ, hoàn toàn khác hẳn vẻ mặt thất thần lúc đợi Triệu Hi ở dưới công ty lần trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!