Chương 17: (Vô Đề)

Triệu Hi về đến nhà khi trời đã rất khuya.

Dưới hiên phòng khách, một chiếc đèn đọc sách nhỏ được bật sáng, một người đàn ông mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, ngồi một mình ở góc ghế sofa bọc da sẫm màu, tay cầm một cuốn sách.

Triệu Hi thay giày xong, đi tới nhặt tấm thảm mỏng dưới đất lên, nhìn xem cuốn sách trên tay anh.

Trần Tễ Nghiêu ngước mắt lên, có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó nắm lấy lòng bàn tay kéo cậu ngồi xuống, cười hỏi: "Đi chơi có vui không?"

Triệu Hi ngả đầu vào lưng ghế, lười biếng liếc mắt: "Không có uống rượu… Ban đầu em định ngủ lại đó một đêm, nhưng vẫn thấy giường ở nhà thoải mái hơn."

Trần Tễ Nghiêu thu tầm mắt, gấp sách lại: "Anh cứ tưởng em vừa về, Bùi Minh sẽ giấu hết rượu trong quầy."

"Cậu ta dám sao?" Triệu Hi nhướn mày: "Em đây mà muốn uống thật, dù có đào ba thước đất cũng phải lôi hết mấy món bảo bối cậu ta cất giấu ra."

Trần Tễ Nghiêu khẽ nhếch môi, không nói gì thêm.

Không khí bỗng chốc trở nên im lặng một cách gượng gạo, Triệu Hi nhìn góc nghiêng của Trần Tễ Nghiêu, lần đầu tiên cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại nghẹn lại, không thốt nên lời.

Cậu cũng không hiểu tại sao lại đột nhiên như vậy, cái tát mà Quan Mậu Kỳ phải chịu khiến tâm trạng cậu trồi sụt thất thường, ngũ vị tạp trần.

Trên đường lái xe về, trong đầu Triệu Hi vô thức hiện lên hình bóng của Trần Tễ Nghiêu. 

Quan Mậu Kỳ và Trần Tễ Nghiêu có một trải nghiệm tương tự, nhưng ở tuổi mười mấy, anh đã phải một mình chịu đựng nỗi đau mất mẹ, bị cha ruột bỏ rơi, sự lạnh nhạt của họ hàng và những lời bàn tán từ bên ngoài… Càng cố nhớ lại những chi tiết đã qua, Triệu Hi càng cảm thấy lòng quặn thắt.

"Trần Tễ Nghiêu… Cho em ôm một cái được không?"

Không đợi đối phương trả lời, Triệu Hi đã vòng tay qua ôm chặt lấy anh như ôm một con thú nhồi bông cỡ lớn.

Vài giây sau, bàn tay cậu vô thức vỗ nhẹ lên lưng anh.

Trần Tễ Nghiêu ôm lại cậu, giọng nói ôn hòa vang lên bên tai: "Gặp chuyện gì à?"

Cũng xem như là có…

Nhưng Triệu Hi vốn không định nói ra.

Quan Mậu Kỳ bị Quan Sĩ Xuyên tát, cô ấy vì tin tưởng nên mới tìm đến mình để nhờ giúp đỡ. Nếu cậu lại mang chuyện này ra bàn tán như chuyện phiếm thì hơi thiếu đạo đức. Hơn nữa dù Trần Tễ Nghiêu không phải người ngoài, thì cậu sẽ phải kể với anh thế nào đây?

Kể với anh ấy rằng lời đồn về Tùng Lâm Phong là thật? Rằng Quan Sĩ Xuyên đã có con trai riêng với tiện nhân, hiện tại đã trở mặt với vợ con chỉ vì đứa bé đó?

Cho dù những tin đồn bên ngoài đã đến tai Trần Tễ Nghiêu, nhưng nếu cậu còn trịnh trọng nhắc lại trước mặt anh, chẳng khác nào đang ép anh phải nhớ lại những trải nghiệm đau lòng thời niên thiếu.

Triệu Hi quyết sẽ không làm chuyện bóc vết sẹo của người khác như vậy.

Cậu im lặng, tự cho rằng đó là cách bảo vệ người đàn ông này, không ngờ Trần Tễ Nghiêu đã sớm biết rõ hành tung của cậu tối nay.

Cậu nói muốn ăn khuya, anh liền bảo người giúp việc chuẩn bị sẵn nguyên liệu, lúc cậu gọi điện đến, rõ ràng không gian phía sau rất yên tĩnh, nhưng cậu lại nói mình vẫn đang ở trong bữa tiệc tại biệt thự.

Khi Triệu Hi chột dạ, giọng nói sẽ theo thói quen hạ thấp xuống, Trần Tễ Nghiêu không vạch trần, bình tĩnh cúp máy.

Khoảng hai phút sau, trợ lý gõ cửa vào báo cáo: Triệu Hi đã dùng chứng minh thư của mình để thuê một phòng khác trong khách sạn, Quan tiểu thư đang đứng cạnh Triệu Hi, khoác chiếc áo khoác của cậu.

Trần Tễ Nghiêu không hề tỏ ra ngạc nhiên hay có phản ứng thái quá. Anh cúi đầu sắp xếp lại mấy tập tài liệu trên bàn, chỉ dặn dò đối phương xong việc thì có thể tan ca.

Trợ lý gật đầu quay lưng rời đi, nhưng khi vừa ra đến cửa, giọng nói của Trần Tễ Nghiêu bất ngờ vang lên, gọi anh ta quay lại.

Quyền riêng tư của khách hàng cần được bảo vệ, kể cả Triệu Hi cũng không ngoại lệ, Trần Tễ Nghiêu ra lệnh như vậy.

Lần sau nếu gặp tình huống tương tự, không cần phải đến báo cáo riêng với anh nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!