Chương 15: (Vô Đề)

Vài ngày nằm viện ngắn ngủi, Triệu Hi liên tục nhận được đủ loại đồ ăn ngon từ gia đình, cơ thể cậu tăng cân thấy rõ.

Mỗi ngày sau khi tan sở Trần Tễ Nghiêu đều đến bầu bạn cùng cậu, ban ngày đã có thực đơn đặc biệt từ Ngự Bảo Trai, nhưng dì Vân vẫn không yên tâm, liên tục mang các loại canh tẩm bổ đến cho cậu.

Cả ngày chỉ nằm trên giường, ít vận động nên việc ăn uống với Triệu Hi gần như là một gánh nặng, mỗi bữa ăn đều rất khó tiêu hóa.

Dì Vân thấy thế thì thở dài, không bắt ép cậu ăn thêm. Nhưng bà lại buồn bã xếp chồng hộp cơm lên, than thở rằng mình già rồi nên tay nghề giảm sút.

Vì vậy, mỗi khi dì Vân đi lấy nước hoặc vào nhà vệ sinh, Triệu Hi lại cầu cứu Trần Tễ Nghiêu, cậu kéo tay Trần Tễ Nghiêu và đưa bát canh đến miệng anh, nhờ anh uống hộ.

Dì Vân quay lại phòng bệnh thấy đồ ăn mình nấu vẫn hợp khẩu vị nhóc con liền mỉm cười, nói ngày mai lại đến, sau đó mới hài lòng rời đi cùng hộp cơm rỗng.

Không chỉ bị ép ăn nhiều, Mạnh Uyển còn liên tục dặn dò cậu không được xuống giường, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Khi Triệu Hi nói đầu đã hết đau, Mạnh Uyển liền lấy điện thoại ra, cho cậu xem những trường hợp chấn động não không được điều trị tốt trên mạng, dẫn đến di chứng hoặc thậm chí là mù lòa.

Triệu Hi bĩu môi, bất lực nhìn về phía Trần Tễ Nghiêu, nhưng trong vấn đề này, Trần Tễ Nghiêu lại hoàn toàn đồng tình với Mạnh Uyển.

Không những không giúp cậu, anh còn yêu cầu bác sĩ cho cậu kiểm tra toàn diện một lần nữa trước khi xuất viện, kết quả sẽ gửi thẳng vào email của anh.

Cứ thế, chiếc điện thoại trở thành người bạn trung thành nhất của Triệu Hi trong những ngày nằm viện, đồng hành cùng cậu cả ngày lẫn đêm mà không hề trái ý.

Bùi Minh chủ động nhắn tin trò chuyện, hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu, tiện thể gửi vài bức ảnh và video từ lễ hội âm nhạc cùng với cô em mới quen.

"Kẻ no không hiểu nỗi khổ của người đói" tên này làm sao tưởng tượng được cuộc sống khổ sở hiện tại của cậu chứ.

Triệu Hi không có cảm xúc đáp: "Sướng… sướng chết đi được, dạo này tôi đã khám phá đủ mọi tư thế có thể nghĩ ra trên giường rồi."

Đối phương hiển thị "đang nhập" trong vài giây, rồi lại im lặng.

Một lúc sau, Bùi Minh mới dám hỏi: "Tư… tư thế gì thế?"

"Tư thế chơi điện thoại." Triệu Hi nói, "Muốn ra ngoài quá, ngày nào cũng nằm trong phòng ngột ngạt sắp chết rồi."

Bùi Minh lại gửi một bức ảnh, Triệu Hi mở ra, đôi mắt vốn vô hồn bỗng sáng bừng lên: "Thứ này ở đâu ra thế?"

Bùi Minh trả lời: "Không phải của tôi, là anh họ tôi đặt từ một xưởng trong nước, còn thuê cả huấn luyện viên riêng nữa."

Bức ảnh là một chiếc dù lượn dài hơn mười mét đang nằm trên bãi cỏ, Triệu Hi đã từng thử vài lần khi du lịch ở New Zealand, môn này chủ yếu dùng cử động cơ thể của phi công để điều khiển.

Cái cảm giác luồng gió ào ào bên tai, như thoát khỏi trọng lực mà tự do lướt đi vẫn khiến cậu nhớ mãi không quên.

Bùi Minh biết môn thể thao mạo hiểm này chắc chắn sẽ hấp dẫn được Triệu Hi, nhưng vì tình trạng hiện tại nên vẫn hỏi: "Chơi cái này tốn thể lực lắm, cậu vẫn chưa xuất viện à?"

Triệu Hi hiểu rõ tình trạng của mình, huống hồ đã nghỉ ngơi lâu vậy rồi, nhưng cậu nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định không nói với Trần Tễ Nghiêu.

Chỉ trách mình bị thương không đúng lúc, cuộc kiểm tra đã hẹn vẫn chưa làm xong, nếu để anh ấy biết cậu định "bay lên trời" vào lúc này, chắc chắn kế hoạch sẽ bị dập tắt ngay từ trong trứng nước.

Triệu Hi im lặng, dường như Bùi Minh đọc được suy nghĩ của cậu: "Thôi, cậu đừng đi thì hơn."

"Thận của đàn ông quan trọng lắm, lỡ có chuyện gì tôi ăn nói với Trần Tễ Nghiêu thế nào?"

Hai chuyện này tưởng chừng không liên quan gì nhau, nhưng cả hai đều không nhận ra sự vô lý trong câu nói ấy, Triệu Hi hỏi: "Trước đây tôi đâu thấy cậu sợ anh ấy đến thế?"

"Cậu sợ Trần Tễ Nghiêu tìm cậu gây sự, vậy cậu không sợ tôi à?"

Bùi Minh không đáp, vài giây sau gửi đến ba biểu tượng mặt đang dập đầu.

Một lát sau, Bùi Minh lập một nhóm chat, kéo những người sẽ cùng tham gia chuyến đi lần này vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!