Triệu Hi bị tai nạn vào khoảng 1 giờ sáng, nhưng mãi đến sáng hôm sau cả gia đình mới nhận được tin nhắn từ Triệu Húc Đình. Tin nhắn nói rằng Triệu Hi bị thương không nghiêm trọng, chỉ bị chấn động não nhẹ và trật khớp eo, nguyên nhân cụ thể của vụ tai nạn vẫn đang được điều tra.
Triệu Chính Lâm và Mạnh Uyển vội vàng chạy đến, vừa thấy Triệu Húc Đình ở hành lang bệnh viện, ông đã mắng cho một trận, hỏi tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà đêm qua không báo.
Triệu Húc Đình thành thật lắng nghe, không phản bác, Mạnh Uyển không quan tâm gì khác, lo lắng xách túi đi thẳng đến phòng bệnh của Triệu Hi, vừa bước vào cửa, một giọng nói quen thuộc đã vọng ra từ trên giường.
"Đau đau đau! Chị y tá ơi, nhẹ tay chút…"
Triệu Chính Lâm hắng giọng, người mặc áo bệnh nhân đang nằm sấp trên gối lập tức quay đầu lại: "Ba, mẹ?"
Y tá tháo găng tay, đặt một lọ thuốc màu xanh lá cây lên bàn: "Thuốc này bôi ngày ba lần, làm nóng lòng bàn tay rồi chườm lên thắt lưng, không được để dính nước."
"Ngày ba lần?"
Mắt Triệu Hi nhìn thẳng, đưa tay ấn vào khay thuốc của y tá: "Chị y tá ơi, chị hỏi bác sĩ giúp em được không? Bình thường trật eo chỉ cần nằm vài ngày là khỏi mà."
"Cái thứ này mùi hăng thế, có nhất định phải dùng không?"
Triệu Hi có lông mày rất đậm, đôi mắt đào hoa sáng rực, khi cậu nhìn ai đó, ánh mắt như đang đưa tình khiến y tá đỏ mặt, Triệu Chính Lâm nhíu mày, không đành lòng nhìn tiếp, liếc Triệu Hi một cái đầy vẻ cảnh cáo.
Y tá bưng khay thuốc rời đi.
Mạnh Uyển bảo Triệu Húc Đình đi lấy nước, Triệu Chính Lâm đứng ở mép giường, ánh mắt đầy vẻ thất vọng mắng cậu: "Con còn dám trêu chọc y tá nữa à?!"
Vẻ mặt Triệu Hi vô tội: "Con trêu chọc hồi nào? Con còn chưa nắm tay cô ấy!"
"Còn còn muốn nắm tay người ta sao?!"
Triệu Hi: "???"
Hành lang vang lên tiếng gõ cửa, mọi người trong phòng cùng quay đầu lại.
Triệu Hi ngồi dậy, một tay đặt lên đùi, sửng sốt một lúc lâu mới hỏi: "…Quan Mậu Kỳ? Sao cậu lại đến đây?"
Quan Mậu Kỳ mặc một chiếc váy len, tay xách một giỏ hoa quả tinh xảo tiến đến. Cô chào hỏi người lớn trước rồi mới đến bên cạnh Triệu Hi: "Hôm nay mẹ tôi có hẹn ăn sáng với bác gái, nhưng có việc đột xuất nên mẹ tôi không đi được, tôi biết tin thì đến thôi."
Trước mặt phụ nữ, Triệu Hi vẫn rất chú ý, cậu lặng lẽ cài lại cúc áo bệnh nhân, mời Quan Mậu Kỳ ngồi.
"Xe hỏng không sao cả, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ cần nằm viện theo dõi hai ngày là ổn, không ngờ cậu lại vất vả đến đây."
Nói rồi Triệu Hi đột nhiên nhớ ra: "Hình như sắp tới ngày kỷ niệm thành lập trường rồi phải không?"
Quan Mậu Kỳ cười: "Cậu đã thế này rồi, còn quan tâm đến ngày kỷ niệm thành lập trường làm gì? Nằm nghỉ ngơi cho khỏe đi…"
"Yên tâm, đến lúc đó gặp thầy Ngô, tôi sẽ nói với thầy…"
Mạnh Uyển đưa mắt ra hiệu cho mọi người, ai cũng hiểu ý, họ lặng lẽ đi ra ngoài, đóng cửa lại, tạo không gian riêng tư cho hai người.
Trần Tễ Nghiêu và Mạnh Uyển nhận được tin nhắn cùng lúc, nhưng vì công ty khá xa nên anh đến muộn hơn một chút, mặc dù vậy, trên đường đi vì quá lo lắng, anh đã vô tình vượt đèn đỏ.
Ngoài phòng bệnh đều là những gương mặt quen thuộc, nhưng anh không kịp chào hỏi, lòng bàn tay đặt lên tay nắm cửa, chuẩn bị đẩy cửa bước vào.
Đúng lúc này, một cánh tay đưa ra ngăn anh lại.
Triệu Húc Đình đưa mắt ra hiệu về phía cửa kính, Trần Tễ Nghiêu nhìn vào trong, hình ảnh ấm áp trong phòng hiện ra trước mắt.
Mạnh Uyển quay đầu lén nhìn vào trong, khóe miệng không ngừng mỉm cười, kéo tay áo Triệu Chính Lâm, ghé vào tai chồng: "Em thấy hai đứa nó nói chuyện với nhau rất vui…"
Phòng bệnh cách âm rất tốt, nhưng giọng nói và tiếng cười của hai người vẫn vọng ra, khung cảnh hài hòa trước mắt khiến người ta không nỡ làm phiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!