Chương 12: (Vô Đề)

Triệu Hi không về Hối Cảnh mà ở lại căn hộ ở Nam Giao, chờ tin tức của Trần Tễ Nghiêu cho đến khi trung tâm chứng khoán đóng cửa vào buổi chiều.

5 giờ rưỡi, khóa điện tử ở Hối Cảnh báo hiệu bằng vân tay, ứng dụng liên kết cũng nhận được thông báo cùng lúc đó, Triệu Hi liếc nhìn điện thoại rồi đặt lại xuống bàn.

Cậu vào tủ lạnh rót cho mình một ly nước ép táo, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, chờ xem khi nào Trần Tễ Nghiêu mới liên lạc với mình.

Thế nhưng, một tập phim hoạt hình SpongeBob nhàm chán trên TV đã kết thúc, mà điện thoại của cậu vẫn không hề reo lên.

"…"

Triệu Hi bắt đầu thấy bồn chồn.

Cậu tự trấn an rằng không nên giận Trần Tễ Nghiêu, vì oan có đầu nợ có chủ, người đáng ghét là Louis, kẻ miệng cười nhưng đầy dã tâm và không biết giới hạn.

Khi rời khỏi khách sạn, thái độ của cậu với Trần Tễ Nghiêu không tốt lắm, nhưng nghiêm túc mà nói, hai người không hẳn là cãi nhau.

Triệu Hi mở WeChat, định giả vờ nhắn nhầm rồi thu hồi ngay, để xem đối phương có phản ứng gì không.

Ánh mắt cậu lướt nhanh trên màn hình, nhưng khi thấy ảnh đại diện ở khung chat trên cùng, ngón tay cậu bỗng khựng lại.

Ảnh đại diện WeChat của Trần Tễ Nghiêu đã thay đổi, không còn là chiếc bánh kem cầu vồng cậu tặng năm xưa, mà là một chiếc máy bay không người lái mới của công ty công nghệ thuộc Hằng Nạp.

Sản phẩm này đang trong giai đoạn quảng bá và chưa ra mắt thị trường. Nếu chỉ xét từ góc độ PR, việc này không có gì đáng trách, nhưng vào thời điểm nhạy cảm như hôm nay, đặc biệt là sau khi Louis đã nhắc đến vấn đề này tại bữa tiệc, Triệu Hi cảm thấy rất khó chịu.

Một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng, khiến ly nước táo cũng trở nên nhạt nhẽo.

Triệu Hi uống vài ngụm rồi đổ hết phần còn lại đi, không nhắn tin nữa, tắt luôn điện thoại.

Tiếng TV lải nhải làm tai cậu nhức óc. Triệu Hi dứt khoát đứng dậy, về phòng ngủ mở ngăn kéo lấy ra viên thuốc an thần Julia đưa cho, ngửa đầu nuốt xuống cùng với nước ấm.

Mạnh Uyển nhắc họ về nhà ăn cua, Triệu Hi không đợi Trần Tễ Nghiêu mà tự lái xe về Lan Uyển một mình.

Ba và anh trai đang nói chuyện trong phòng làm việc, Triệu Hi mang tài liệu Triệu Húc Đình cần đặt lên bàn, không nán lại lâu.

Cuối tuần không làm việc, sự nhiệt tình với công việc của cậu chỉ kéo dài đến 12 giờ đêm thứ sáu là cùng.

Mạnh Uyển kéo tay Triệu Hi, bảo cậu nếm thử trà hoa hồng bà mới pha. Triệu Hi uống một ngụm, thấy nóng ran từ cuống lưỡi đến đầu lưỡi: "Mẹ phải để nguội đã chứ."

"Ăn phải thuốc súng à, sao nói to vậy?" Mạnh Uyển vỗ vào tay cậu.

Khí thế của Triệu Hi giảm đi một nửa, cậu sờ mũi, vô tình liếc ra ngoài gara.

Thấy không có động tĩnh gì, Triệu Hi mới lười biếng ngồi xuống ghế: "Có gì ăn không mẹ, cho con một ít, đói rồi."

"Cua đang hấp trên nồi đấy, mười phút nữa là xong!"

Giọng dì Vân từ trong bếp vọng ra, Triệu Hi im lặng nhìn điện thoại.

Khi thấy thông báo mở khóa cửa trên ứng dụng của Hối Cảnh 30 phút trước, cậu cúi đầu nhấp một ngụm trà, không nói thêm lời nào.

Khi cua vừa được dọn ra, Triệu Húc Đình cũng vừa từ trên lầu xuống.

Hắn tìm dì Vân, nói hai hôm nay vợ mình không khỏe, nhờ dì gói mấy con cua mang về cho cô ấy, tối nay sẽ không ở lại Lan Uyển.

Đúng lúc Trần Tễ Nghiêu vừa vào cửa, hai người gặp nhau ở chân cầu thang, Triệu Húc Đình hỏi Trần Tễ Nghiêu đã xem kế hoạch hoạt động của Á Thâm chưa, rồi kéo anh lại trò chuyện vài câu.

Mạnh Uyển đi đến, vẻ mặt trách móc: "Ấy, cuối tuần rồi mà vẫn kéo A Nghiêu nhà chúng ta đi làm việc nặng nhọc à?"

Triệu Húc Đình bật cười bất lực, đành thức thời im miệng, vỗ vai Trần Tễ Nghiêu rồi cầm cua lên đi về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!