Ninh Hải vào độ thu đông, trời âm u nhiều mây hơn hẳn, dù giữa trưa mặt trời cũng không gay gắt, một giấc ngủ dài như vậy càng khiến người ta thêm uể oải.
Triệu Hi nằm mơ màng trên gối, một chân đạp chăn, mãi đến khi chuông điện thoại đầu giường reo lên cậu mới miễn cưỡng mở mắt.
Biết chắc tối qua cậu đi chơi với bạn, Mạnh Uyển đã đợi đúng giờ này mới nhắn tin: "Con trai, cuối tuần nhớ về cùng A Nghiêu nhé, hai hôm nay dì Vân mua cua béo lắm, nhất quyết muốn làm món đã hứa cho con ăn đấy!"
Trong nhóm chat gia đình, Triệu Chính Lâm và Trần Tễ Nghiêu 80% đều im lặng, Triệu Húc Đình chỉ gửi một sticker "Sinh nhật vui vẻ", sau đó chuyển riêng cho Triệu Hi và Mạnh Uyển mỗi người một phong bao lì xì đỏ chót.
Mạnh Uyển vui vẻ nhận lấy.
Triệu Hi còn chưa kịp mở, Bùi Minh đã gọi điện đến, cậu bắt máy ậm ừ qua loa.
"Nghe giọng là biết vừa mới ngủ dậy."
Triệu Hi ngồi bật dậy trên giường, trán nặng trĩu như rót chì, vặn vặn cổ mới cảm thấy các khớp thần kinh cũng đau nhức theo.
"Tối qua cậu cho tôi uống rượu giả đúng không? Sao đầu đau quá vậy?"
Bùi Minh đáp: "Không thể nào, người bán rượu làm ăn với nhà tôi nhiều năm rồi."
"Nhưng mà nói thật, thấy tối qua cậu say bí tỉ, mẹ nó, tôi cũng nghi ngờ mình bị dắt mũi rồi."
"Tôi làm sao?"
Ký ức về tối qua của Triệu Hi chắp vá đứt quãng, lúc đánh bài và cắt bánh kem cậu vẫn còn tỉnh táo, nhưng sau khi men say ngấm vào, ký ức trở nên mơ hồ, rất khó để xâu chuỗi lại.
Nghe Bùi Minh nói vậy, Triệu Hi không khỏi chột dạ, vội vã hỏi dồn xem tối qua mình có làm chuyện gì ngu ngốc không.
Bùi Minh thờ ơ: "Cậu bảo tôi không cần trả nợ, rồi còn phải đợi trời ấm lên, hẹn mười mấy em gái mặc đồ bơi, tổ chức tiệc tùng ăn chơi trên du thuyền cùng các em thâu đêm suốt sáng."
Triệu Hi nhíu mày.
Bùi Minh bật cười: "Lừa cậu đấy, cậu bảo cậu thấy cầu vồng, muốn bay lên hái cái thứ đó xuống cho anh A Nghiêu của cậu."
"…"
Cái này còn kỳ quặc hơn.
Bùi Minh hắng giọng, cố tình bắt chước giọng nũng nịu của Triệu Hi tối qua: "Anh A Nghiêu, anh xem cầu vồng trên trời có đẹp không nè ~"
Triệu Hi mắng "cút" rồi cúp máy.
Bùi Minh nhắn tin lại, nói có việc quan trọng cần bàn, ngày mai hẹn với người của cửa hàng 4S để lấy xe, nếu thời tiết đẹp có thể đi biểu diễn vài vòng ở Tiêu Sơn, Bùi Minh rủ Triệu Hi lái chiếc SF90 của cậu đi cùng.
Triệu Hi muốn hỏi Trần Tễ Nghiêu xem anh có rảnh không để đi chung.
Hiện tại Trần Tễ Nghiêu không ở bên cạnh, Triệu Hi mơ màng nhớ lại một chút chuyện tối qua. Trần Tễ Nghiêu đã mang cho cậu một ly nước mật ong, còn sau đó thì sao, đối phương đã rời đi lúc nào, cậu lại không tài nào nhớ nổi.
Triệu Hi vẫn mặc đồ ngủ, không chắc tối qua mình đã tắm chưa hay chưa, bèn đi chân trần xuống giường vào phòng tắm vội một trận.
Cậu quấn một chiếc khăn tắm đi ra, tóc vẫn còn ướt, Triệu Hi không muốn sấy, trong lòng chỉ muốn gọi video cho Trần Tễ Nghiêu.
Tín hiệu nhanh chóng kết nối, bối cảnh phía đối diện là văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất của Hằng Nạp.
Điện thoại được đặt đứng, vừa vặn có thể thấy Trần Tễ Nghiêu đang dựa vào bàn làm việc để ký tài liệu, anh ngước mắt nhìn màn hình rồi lại hạ tầm mắt xuống, hỏi: "Giờ là mùa gì?"
"Đi mặc quần áo vào."
Triệu Hi tùy tiện vớ lấy một chiếc áo sơ mi nhưng lười cài cúc, cậu cầm điện thoại nằm vật ra sofa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!