Sao cứng thế
Một làn gió nhẹ lướt qua tai làm rối tung mái tóc đen của người trong vòng tay Trần Tễ Nghiêu.
Nhìn đôi mắt Triệu Hi ở gần ngay trước mặt, đang mờ mịt nhìn mình, Trần Tễ Nghiêu càng tin rằng đây là một giấc mơ, anh dễ dàng chìm đắm vào đó cho đến khi một tiếng nói bất ngờ vang lên từ phía sau, đánh thức anh khỏi khoảnh khắc hư ảo ngắn ngủi.
"Anh."
Từ đó được thốt ra với ngữ điệu không nặng không nhẹ, mang theo một chút xa lạ nhưng lại như cố ý nhắc nhở.
Khoảnh khắc lãng mạn tan biến, ánh mắt Trần Tễ Nghiêu trở nên cảnh giác, một tay bảo vệ Triệu Hi, anh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Người đến mặc một bộ vest với màu sắc nổi bật, cổ áo mở hai cúc, tay đút túi, mang theo nụ cười ngạo nghễ tiến lại gần Trần Tễ Nghiêu: "Trùng hợp quá, không ngờ lại gặp anh ở đây."
Tài xế đúng lúc mở cửa xuống xe, đi đến bên cạnh Trần Tễ Nghiêu, kính cẩn gọi một tiếng: "Trần tổng."
Triệu Hi say khướt đã ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Trần Tễ Nghiêu giao cậu cho đối phương. Tài xế nửa đỡ nửa dìu Triệu Hi về phía chiếc xe và đặt cậu vào ghế sau.
Thân hình cao lớn của Trần Tễ Nghiêu vẫn đứng bất động, gương mặt lạnh như băng của anh che khuất tầm nhìn của Trần Nguyện.
Trần Nguyện không nói thêm lời nào, chỉ đưa ánh mắt dò xét, vô cùng hứng thú đánh giá thân ảnh đang say ngủ qua cửa kính xe.
Hai anh em có vài nét tương đồng trên khuôn mặt, nhưng khác với sự điềm tĩnh, nội tâm của Trần Tễ Nghiêu, ánh mắt Trần Nguyện lại luôn mang một vẻ xảo quyệt.
Dù sao thì sức ép từ Trần Tễ Nghiêu quá lớn, dù Trần Nguyện có ngạo mạn đến đâu cũng không thể lấn át được anh.
Hai người cứ thế im lặng nhìn nhau một lúc lâu, Trần Nguyện nhếch môi chủ động phá vỡ bầu không khí căng thẳng: "Anh đừng hiểu lầm, hôm nay em thật sự không cố ý đến để đón đầu anh đâu."
"Ngày mai bạn bè muốn đi biển, em đến trước để xem thuyền đã chuẩn bị xong chưa."
Năm xưa khi Trần Tễ Nghiêu đuổi mẹ con họ đi, anh đã không nghĩ đến việc sau này còn có cơ hội tiếp xúc.
Bây giờ họ vẫn có thể nhảy nhót ở Ninh Hải, cũng phải công nhận người đàn bà kia có bản lĩnh, không biết từ đâu mà câu kéo được một thương gia giàu có từ thủ đô đến đầu tư, để Trần Nguyện bắt được mối này.
Mọi người trong giới đều biết Trần Nguyện rất được vị đại gia kia tin tưởng. Nhưng đất Ninh Hải này chỉ có bấy nhiêu, đến chuyện con chó của bà này giao phối với con chó của ông kia còn không giấu được, chẳng có bí mật nào mà những người có ý đồ không thể đào ra.
Lâu dần, những lời đồn thổi kỳ lạ đáng ngờ bắt đầu lan truyền, nhưng đều không nằm trong phạm vi mà Trần Tễ Nghiêu bận tâm.
Từ xa, có ai đó đang gọi Trần Nguyện, giọng nói nghe có vẻ là của một người đàn ông trung niên, trầm ấm nhưng mang theo chút không hài lòng: "Bảo bối của tôi đâu rồi?"
"Em đến ngay đây."
Trần Nguyện vẫy tay về phía bóng người đang đợi phía sau, quay đầu lại nhìn Trần Tễ Nghiêu và chiếc xe Maybach sang trọng sau lưng anh – chiếc xe duy nhất tại Ninh Hải được đặt làm riêng theo tiêu chuẩn cao nhất. Gã đột nhiên xoa thái dương, cười giễu cợt: "Anh đừng nhìn em bằng ánh mắt đó."
"Em biết mọi người ngoài kia đang bàn tán về em thế nào, nhưng mẹ con em bơ vơ lạc lõng ở Ninh Hải này, dù sao cũng phải tìm cách sống sót chứ…"
"Em đi trước đây, khi khác mình nói chuyện."
Nói rồi, ánh mắt suy tư của gã lướt qua cửa kính xe, biết Trần Tễ Nghiêu sẽ không cho mình sắc mặt tốt, gã cũng không trông mong gì, vội vàng quay người rời đi.
Từ bến tàu Ninh Loan lái xe về Hối Cảnh mất ít nhất một giờ, trong khi chung cư của Triệu Hi ở phía nam lại rất gần đó, trước khi lên đường cao tốc, Trần Tễ Nghiêu bảo tài xế đổi hướng.
Triệu Hi ngủ rất say ở ghế sau, cho đến khi xe dừng lại, cánh cửa mở ra, một luồng khí lạnh ùa vào.
Trong khoảnh khắc ý thức tỉnh táo, chiếc áo khoác quen thuộc mang hơi ấm của Trần Tễ Nghiêu đã quấn chặt lấy cậu.
Triệu Hi loạng choạng bước đi theo người nắm tay mình, lúc vào thang máy, nhìn thấy một chiếc bình hoa trang trí, cậu chợt nhận ra khung cảnh không đúng, Triệu Hi cau mày, kéo tay áo Trần Tễ Nghiêu: "Em phải về… về nhà."
Tài xế giúp hai người giữ cửa thang máy: "Nhị thiếu gia, đây chính là nhà của cậu mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!