Mấy giờ rồi, còn chưa về nhà?
Tối qua Triệu Hi lại mất ngủ.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa tí tách suốt cả đêm, ồn ào đến đau đầu, hôm nay trở về Lan Uyển, cậu còn đặc biệt dặn dì Vân nấu cho mình một bát canh hạt sen an thần như lần trước đã uống.
Vừa bước vào nhà, còn chưa kịp thay giày, chìa khóa xe vừa đặt xuống, từ không trung bất ngờ bay tới một vật đi theo đường parabol, cậu không tránh kịp, một cục báo nhàu nát nện thẳng vào trán.
Cầm lấy mở ra nhìn, Triệu Hi nhướng mày, ngước mắt, cách vài mét, trên chiếc ghế dài gỗ đỏ chạm hình tùng hạc ở giữa phòng khách, một ánh mắt sắc bén đang khóa chặt lấy cậu.
Đám paparazzi chực chờ sẵn ngoài khách sạn quả thật rất biết chọn góc, toàn chụp lúc cậu cúi người mở cửa xe cho một quý cô, đối phương ngẩng đầu mỉm cười, từ xa nhìn lại hệt như hai người hôn tạm biệt.
Tiêu đề giật gân không thể nào bỏ qua: "Một nam hai nữ! Nhị công tử Á Thâm đêm khuya cùng nhiều phụ nữ ra vào khách sạn."
"Cử chỉ thân mật mờ ám, nghi vấn ẩn giấu bí mật khó nói sau lưng!"
Ngón tay Triệu Chính Lâm run rẩy chỉ vào tờ báo, sắc mặt xanh mét.
"Anh trai con sắp làm đám cưới, ba đã nói bao nhiêu lần, bảo con yên phận một chút, con coi lời ba như gió thoảng qua tai đúng không?"
Triệu Hi gấp tờ báo, thản nhiên đi tới ngồi xuống ghế sofa.
"Con còn tâm tình ngồi đây uống trà à?" Triệu Chính Lâm chỉ thẳng vào bức ảnh: "Còn không mau xử lý mấy cái chuyện nhố nhăng này đi, chẳng lẽ chưa đủ mất mặt sao?"
Triệu Hi bốc một hạt đậu phộng, bóc lớp vỏ cứng bên ngoài, ngước mắt nheo nhẹ khóe đuôi mắt.
"Ba thấy con với cô ta nằm chung một giường rồi à?"
"…"
"Đương nhiên là… ba chưa thấy…"
"Thế thì thôi." Triệu Hi vắt chân nằm ngả ra sofa, cổ áo sơ mi rộng mở vài phân, tung hạt đậu phộng lên, chuẩn xác rơi ngay vào miệng.
"Bắt trộm phải có tang vật. Cái gì ba cũng không thấy, chỉ nghe vài câu bịa đặt của lũ paparazzi mà đã vội vàng chạy tới tra hỏi con trai ruột."
"Xem ra trong lòng ba, con còn chẳng bằng mấy kẻ ngoài kia."
"Đừng có lái sang chuyện khác!" Triệu Chính Lâm hiểu rõ con trai, bình thường ham vui kết bạn là thế, nhưng việc chính thì chưa từng lơ là, nhân phẩm cũng chẳng đến nỗi bê bối như báo chí thêu dệt.
Lần này dùng báo ném cậu, chủ yếu là tức giận vì con trai luôn dễ dàng trở thành mục tiêu.
"Vài hôm nữa anh con kết hôn, nhiều người quen sẽ tới, thế nào cũng có người nhắc đến con. Hết ngày này tới ngày khác toàn mấy tin lá cải, nhỡ có người không biết điều hỏi tới, ba biết phải giải thích thế nào?"
"Giải thích gì chứ?" Triệu Hi hờ hững: "Nói rồi họ cũng chẳng tin, chi bằng ba để dành hơi sức, đến tiệc cưới của anh cứ ăn nhiều vào."
Một tiếng hừ nhẹ vang bên tai.
"Cả cái Ninh Hải này biết bao nhiêu công tử nhà giàu, mấy đứa ăn chơi đâu có ít. Sao paparazzi không bám ai khác, chỉ nhắm mỗi con?"
"Bởi vì con đẹp trai chứ sao."
"…"
Huyết áp hình như lại tăng vọt.
Triệu Chính Lâm ngả người lên ghế, bóp sống mũi để hít thở, hai tay cầm đôi hạt óc chó kêu răng rắc. Vừa định mở miệng hỏi thằng con cưng lấy đâu ra cái bản lĩnh mặt dày đó, chợt phát hiện đứa con ban nãy còn ngồi trước mặt, giờ đã biến mất tăm.
Bước qua đại sảnh, cạnh trà thất chính là gian bếp mở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!