Chương 81: CP Kỳ tích (4)

Hứa Tiểu Minh cứ mặt dày mày dạn ở lại như vậy.

Trước đây Phương học trưởng đánh chết cũng không có mặt ở nhà vào ban ngày, chỉ hận không thể ở luôn trong trường học, giờ lại biến thành hôm nào cũng về nhà đúng giờ, thậm chí phát triển đến mức vừa tan học đã chẳng thể ngồi im một chỗ.

Y nóng lòng trở về nhà, muốn nhìn xem tên đần kia đã chuồn đi chưa. Chờ sau khi đi đến nơi y liền thầm mắng mình một tiếng —— ngu ngốc.

Cứ coi là thật làm gì?

Đợi mấy ngày nữa Hứa Tiểu Minh phủi mông một cái rồi rời khỏi đây thì những tháng ngày tới y phải trải qua thế nào?

Vừa nghĩ đã thấy sốt ruột, Phương Tuấn Kỳ chẳng phải Doãn Tu Trúc, tự mình gặm nhấm nỗi oan ức thấu trời. Nếu trong lòng y không thoải mái thì tuyệt đối sẽ chẳng chịu nhẫn nhịn.

"Rốt cuộc là khi nào cậu mời đi khỏi đây hả?"

Hôm nào Phương Tuấn Kỳ cũng hỏi câu này. Y không muốn nó đi bao nhiêu thì sẽ nói đi nói lại bấy nhiêu lần. Hết cách rồi, nếu không tự nhắc nhở bản thân như thế, hắn sợ chính mình sẽ nhốt Hứa Tiểu Minh trong nhà, bắt nó cả đời làm soulmate của y.

Hứa Tiểu Minh nghe mòn cả lỗ tai:

"Cậu đúng là tên mập chết bầm vô lương tâm, ông đây ngày nào cũng phải hầu hạ cái tên tham ăn tục uống nhà cậu mà con mẹ nó cậu còn muốn đuổi tớ đi á!"

Phương Tuấn Kỳ:

"Vô sự lấy lòng, phi gian tức đạo.(*)"

(*Nghĩa là: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)

Hứa Tiểu Minh tức giận, nhào lên cào y:

"Phi gian tức đạo? Ông đây"giancho cậu xem.

Phương Tuấn Kỳ đối mặt với người mà mình luôn ôm ấp yêu thương thấy vừa thích lại vừa đau, liên tục hối hận nhưng vẫn không nhịn được mà muốn chọc nó.

Y biết mình quá ngây thơ, chuyện này quả thật rất giống mấy thằng nhóc choai choai ưa đùa giỡn nữ sinh mà mình thích. Cũng chẳng có cách nào khác nữa, y ngoại trừ chọc chọc Hứa Tiểu minh như vậy thì còn có thể làm gì đây?

Thầm mến một thẳng nam đã rất khổ mà tên đó còn cực kì ngốc, y tự cho rằng mình đã cẩn thận suốt hai mươi mấy năm, kỳ thực đã sớm bị vây hãm trong vực sâu vạn dặm rồi.

Đuổi hơn một tháng, Hứa Tiểu Minh cuối cùng cũng phải rời khỏi.

Hôm đó về nhà, Phương Tuấn Kỳ liền cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, tuy rằng nguyên một tháng đã và đang không ngừng chuẩn bị tâm lý, mà khi thời điểm đó đến, y vẫn cảm thấy trái tim mình như bị khoét một lỗ khiến gió lạnh chui vào bên trong.

Hứa Tiểu Minh nói:

"Ông đây phải đi, cậu có thể đốt pháo bông ăn mừng rồi đó."

Ngu xuẩn.

Phương Tuấn Kỳ đè nén cảm giác đau nhói ở ngực, hỏi: Định lăn về nhà hả?

Hứa Tiểu Minh liếc hắn một cái, sờ mũi đáp: Tớ đi thuê nhà.

Phương Tuấn Kỳ ngẩn người, rất muốn nói thẳng ra rằng ở đây không tốt sao nhưng đáng tiếc y lại sợ mất mặt, bèn sửa lời: Cậu có tiền ư?

Sở dĩ Hứa Tiểu Minh phải nhờ vả y cũng là do chạy về nước quá vội vàng, một đồng cũng không có, thẻ ngân hàng thì lại chẳng dám dùng, chỉ lo cha nó có thể tìm thấy.

Hứa Tiểu Minh cười hì hì, sáp tới nói:

"Tớ tìm được việc rồi!"

Phương Tuấn Kỳ nhíu mày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!