Ngoài miệng nói không muốn nhưng thân thể Phương học trưởng lại rất thành thật, chẳng những đàng hoàng đi mua cơm rang thịt cua còn tiện đường xách một ít đồ ăn ngon về cho nó.
Lúc y vất vả lắm mới lết được đến nhà thì bắt gặp Hứa Tiểu Minh đang xé nắp hộp mì.
Khi Hứa Tiểu Minh nhìn thấy y liền nhảy cẫng lên:
"Tớ còn tưởng rằng cậu thật sự không cần tớ nữa chớ!" Dứt lời quăng cốc mì sang một bên, chạy như bay đến.
Phương Tuấn Kỳ nhìn nó chằm chằm, ngữ khí không tốt lắm:
"Mặc quần áo của tớ làm gì?"
Hứa Tiểu Minh gầy đi không chỉ có một vòng, mang áo phông của Phương Tuấn Kỳ thì rộng thùng thình, cổ áo lộ ra một mảng lớn, xương quai xanh như ẩn như hiện giống khu rừng rậm đầy bí ẩn, gợi lên sự tò mò.
Phương Tuấn Kỳ cũng không bị bất lực, nhìn thấy người mà mình lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm có bộ dạng như thế này thì làm sao không suy nghĩ bậy bạ được.
Đáng tiếc, người trong lòng y lại là một tên đần độn.
Hứa Tiểu Minh:
"Quần áo phải đem đi giặt, không có bộ nào để thay nên chỉ có thể mặc đồ của cậu thôi." Miệng vẫn nói nhưng trong mắt vẫn chú ý đến mỗi cơm rang thịt cua.
Phương Tuấn Kỳ lạnh lùng đáp: Cởi ra.
Y chẳng thể chịu nổi bộ dạng kia của nó.
Khóe miệng Hứa Tiểu Minh rưng rưng, oan ức vô cùng:
"Mặc một bộ quần áo của cậu thì làm sao? Cũng có xài quần lót của cậu đâu!"
Vốn dĩ Phương Tuấn Kỳ đang huyết khí dâng trào, vừa nghe thấy câu này của nó thì không khống chế được mà nghĩ đến…
Phắc!
Giọng điệu của Phương Tuấn Kỳ càng tệ hơn:
"Một là lột đồ ra, hai là lăn ra khách sạn mau!"
Hứa ảnh đế trời sinh không sợ trời không sợ đất, nó còn tóm lấy cổ áo, giương cao giọng:
"Phương học trưởng hư quá đi, ban ngày ban mặt lại muốn người ta cởi quần áo, người ta…"
Phương Tuấn Kỳ: … Một năm không gặp, nó lại càng gợi đòn hơn rồi!
Hứa Tiểu Minh còn thật sự bắt đầu cởi đồ, mấy ngón tay trắng nõn kéo kéo vạt áo hướng lên trên để lộ vòng eo nhỏ xinh…
Trong đầu Phương Tuấn Kỳ kêu ong ong, giờ mới kịp phản ứng —— tên khốn này đđịnh để trần trước mặt mình ư!
Mặc vào! Phương Tuấn Kỳ lập tức ngăn lại.
Hứa Tiểu Minh cực kì bất mãn:
"Anh Mập đúng là khó hầu hạ, rốt cuộc là cậu muốn tớ cởi hay không đây."
Phương Tuấn Kỳ bình tâm tĩnh khí đã hơn năm, chưa tới một ngày đã bị con gà con này làm cho thấp thỏm cả buổi.
"Đi mặc đồ của cậu ấy."
Hứa Tiểu Minh ghét bỏ đáp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!