Nói xong Tề Mộ còn nháy mắt với Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc cười càng mê người hơn, nếu gói ghém bản thân đem đi bán thì hắn vẫn ngọt ngọt ngào ngào mà đếm tiền cho Tề Mộ.
Hứa Tiểu Minh nổi hết cả da gà, lớn tiếng kêu:
"Cái này không tính! Tớ cũng gọi cậu là anh Mộ đấy! Mà cậu có lì xì cho tớ đâu!"
Tề Mộ đã sớm chuẩn bị: Cho nè Nói rồi đưa nó một bao lì xì.
Hứa Tiểu Minh mở ra xem, được lắm…22 tệ, thật may mắn! (*)
(* Số 22 phát âm giống jílì nghĩa là may mắn)
Hứa Tiểu Minh quẳng bao lì xì đi: Cậu ăn gian!
Tề Mộ lười biếng đáp:
"Cậu còn có một ông anh ruột đấy, tìm ổng đòi tiền lì xì đi chứ."
Vẻ mặt của Hứa Tiểu Minh trông rất khó coi:
"Anh tớ á? Trong túi anh ấy có 3 vạn hay không cũng là một ẩn số đó!" Anh và cha nó cãi nhau nên đã ra ngoài tự lập. Hôm qua vẫn còn mơ tới tiền mừng tuổi của nó, muốn tìm nó xin cho vay nặng lãi nữa!
Tề Mộ đắc ý:
"Vậy thì hết cách, năm nay tớ thắng!"
Hứa Tiểu Minh không cam lòng, quay sang phía Phương Tuấn Kỳ, gào khóc nói:
"Anh Mập à, cậu thấy đấy, bao năm qua tớ luôn hầu hạ cậu vô cùng chu đáo nên cậu lì xì cho tớ nhé? Không cần 30.000, 23.000 là được rồi!" Cũng đủ để nó thắng Tề Mộ.
Khuôn mặt Phương Tuấn Kỳ lạnh lùng:
"Không có 23.000, chỉ có hai bàn tay này lấy không?"
Hứa Tiểu Minh suýt chút nữa tức đến ngất xỉu, chỉ thẳng vào nó:
"Làm sao tớ lại có thể gả cho cái tên phụ bạc nhà cậu nhỉ!"
Dứt lời nó liền nhờ vả Ngụy Bình Hi, ôn tồn nói:
"Lão Ngụy ơi, coi như cậu cho tớ mượn đi, thắng xong tớ sẽ trả cho cậu 3 vạn."
Ngụy Bình Hi:
"Bộ cậu nghĩ tớ thiếu tiền à?"
Hứa Tiểu Minh: …
Ngụy Bình Hi nói trúng tim đen:
"Nếu tớ đưa cậu tiền thì sao? Tề Mộ lại kêu một tiếng anh nữa thì chẳng nhẽ lại không được cho thêm 30 vạn à?"
Hứa Tiểu Minh: …
Gà Con đã chết, mau đốt vàng mã đi!
Tề Mộ cười ha ha, sảng khoái lên tiếng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!