Chương 43: (Vô Đề)

Doãn Tu Trúc sững sờ, nhanh chóng nhìn về phía Tề Mộ.

Miệng của Tề Mộ vẫn nhanh hơn so với đầu óc, vừa mở mồm ra đã nói: "Đừng nói mấy thứ buồn nôn như thế có được không? Cậu ấy là người anh em tốt của tớ đấy!"

Nghe thấy cậu nói vậy, trong lòng Doãn Tu Trúc trầm xuống, thần thái bình tĩnh gần như vô cảm.

Ngụy Bình Hi "Ồ" một tiếng, âm thanh hơi nhướn lên, hiển nhiên là có cách lý giải khác đối với từ anh em này.

Tề Mộ chỉ lo hắn lại "Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu" (*), mắt trước mắt sau đã làm Doãn Tu Trúc buồn bực thì phải làm sao giờ?

(* Một câu thơ của Đỗ Phủ có nghĩa: Lời thơ chưa làm cho người ta kinh ngạc thán phục thì đến chết vẫn không thôi sửa chữa)

Tề Mộ đổi chủ đề: "Hai cậu hẳn là quen biết nhau rồi nhỉ, có cần tớ giới thiệu không?"

Ngụy Bình Hi gật đầu với Doãn Tu Trúc: "Vừa về à? Bận cái gì thế."

Doãn Tu Trúc tương đối xa cách: "Có chút việc riêng."

Ngụy Bình Hi mới gặp qua hắn có một lần, không tính là quen thuộc, chào hỏi một cái là được rồi.

Tề Mộ cũng không hy vọng Doãn Tu Trúc nói nhiều với Ngụy Bình Hi, cậu bảo: "Tớ còn ba vòng nữa là xong, cậu về trước đi, lát tớ đi tìm cậu."

Doãn Tu Trúc: "Tớ chạy cùng cậu."

Tề Mộ đáp: "Không cần đâu, cậu đã mệt mỏi mấy ngày nay rồi, thân thể sao mà chịu nổi? Mau nghỉ ngơi đi."

Doãn Tu Trúc liếc mắt nhìn Ngụy Bình Hi.

Tề Mộ lên tiếng: "Có lão Ngụy chạy với tớ rồi, bọn tớ đã chạy cùng nhau mấy ngày nay đấy"

Doãn Tu Trúc nhíu mày lại, nói: "Tớ ở chỗ này chờ cậu."

Tề Mộ gãi đầu đáp: "Cậu đi về trước đi, tớ chạy ù cái là xong rồi, lát tới tìm cậu sau."

Doãn Tu Trúc rũ mắt xuống, không trả lời.

Tề Mộ sợ hắn như vậy nhất bèn vội vàng nói: "Vậy cũng được, tớ sẽ chạy nhanh một chút."

Nói đoạn cậu liền tăng tốc độ lao ra ngoài, Ngụy Bình Hi nhìn Doãn Tu Trúc rồi cũng đi theo.

Tề Mộ chạy trăm mét nước rút rất nhanh, cũng chỉ có mỗi Ngụy Bình Hi mới có thể đuổi kịp, những người khác sao có thể ung dung như vậy được.

"Cậu ấy làm sao thế?"

Ngụy Bình Hi không mở miệng thì không sao, hắn vừa nói một câu Tề Mộ đã thấy bực mình: "Còn không phải tại cậu nói tầm bậy tầm bạ, chọc cậu ấy tức giận à."

Ngụy Bình Hi đáp: "Làm gì tới mức ấy" Mặc dù hắn và Doãn Tu Trúc chỉ là bạn sơ giao nhưng hắn lại hiểu rất rõ Doãn Tu Trúc, chị gái hắn cũng từng nhận xét Doãn Tu Trúc là —— tuổi còn trẻ, lòng dạ cực sâu, kỹ năng đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy đã đạt max.

Một người nhàn nhã trưởng thành điềm tĩnh đến giọt nước cũng không lọt lại vì một câu nói mà tức giận sao?

Thêm nữa… Ngụy Bình Hi hỏi: "Hai cậu thực sự không phải là một đôi à?"

Tề Mộ cau mày nói: "Nếu cậu cứ nói bậy như thế thì ngay cả bạn bè tụi tớ cũng chẳng làm nổi"

Thấy vẻ mặt cậu không giống như đang giả vờ, Ngụy Bình Hi bèn cười ha hả: "Được rồi, nói đùa thôi, đừng coi là thật chứ."

Trong lòng Tề Mộ lại cảm thấy phiền muộn đến kì lạ, suốt đường chạy đều không thoải mái.

Ngụy Bình Hi vẫn rất thích cậu bạn mới này, dịu giọng: "Thế lát nữa tớ đi nhận tội với Doãn Tu Trúc, bảo cậu ấy tha thứ cho sự lỗ mãng của tớ nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!