Chương 35: (Vô Đề)

Miệng nhỏ của Hứa Tiểu Minh liến thoắng kể hết mọi chuyện ra.

Tề Mộ ở trong lòng mắng cái mồm bà tám của nó, ngẫm lại thì thấy Hứa Tiểu Minh đúng là có thiên phú dị bẩm, cái miệng này có thể so được với Kỷ Hiểu Lam, nói người chết sống lại!

Nghe nó nói qua nói lại một hồi, người trong cuộc là Tề Mộ đây cũng không nhịn được mà nghi ngờ: tui cố chấp như vậy sao!

Tề Mộ đã nghĩ thế thì có thể tưởng tượng được Doãn Tu Trúc cảm thấy xúc động đến mức nào. Trong thời gian hắn tạm nghỉ học một năm này thật ra rất căng thẳng, hắn sợ Tề Mộ có bạn mới, sợ cậu thân thiết với người khác hơn, càng sợ sau khi trở lại sẽ dần dần xa lánh hắn.

Nhưng trên thực tế, một năm hắn không ở đây, Tề Mộ lại đang dốc hết sức che chở hắn.

Vương Trác vốn là một tên cặn bã, trước kia chưa từng thắng Doãn Tu Trúc lần nào. Nghe nói hắn chuẩn bị lên sơ trung, sắp phải cùng trường với nhau thì nó càng  không nhịn được.

Cố tình đám đàn em ở trường học của nó lại lắm mồm, không hiểu tình hình, chỉ biết Doãn Tu Trúc là thiếu gia duy nhất của Doãn gia, nghĩ muốn đi nịnh bợ một phen.

Vương Trác làm sao có thể chịu đựng nổi?

Nó ở trường học hô mưa gọi gió đã hơn hai năm, làm sao có thể để Doãn Tu Trúc đoạt đi danh tiếng được? Lòng dạ nó thay đổi, bắt đầu bôi đen Doãn Tu Trúc.

Bởi vì Tề Mộ mà ở tiểu học Quốc Thụy không ai nhắc đến mẹ của Doãn Tu Trúc, càng sẽ không nói hắn là bệnh thần kinh.

Sáu năm tiểu học đều bình an vô sự, đáng lẽ khi lên sơ trung cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng ai mà ngờ được lúc Tề Mộ vừa nhập học đã nghe thấy mấy lời bàn ra tán vào.

"Nghe nói vị thiếu gia nhà họ Doãn kia đầu óc có vấn đề"

"Mẹ cậu ta mắc bệnh tâm thần, bản thân cậu ta cũng thế. Cái này là di truyền mà"

"Nhưng thành tích của cậu ta rất tốt, thi lên lớp còn đứng nhất toàn trường"

"Cậu không thấy trên TV nói gì sao. Ở phương diện khác một vài người thiểu năng trí tuệ rất giỏi …"

Bốn chữ thiểu năng trí tuệ khiến Tề Mộ không tài nào nhịn nổi. Cậu nhanh chân đi ra, xách cổ áo người kia lên hỏi:

"Mày nghe điều này ở đâu"

Những người đó chẳng biết Doãn Tu Trúc là ai nhưng lại có thể bàn bạc như thật, nên chỉ có thể là người quen của Doãn Tu Trúc phát tán ra ngoài. Việc này không lạ, dù sao cũng có khá nhiều người biết được tình huống của Doãn Tu Trúc rồi.

Hồi tiểu học nhờ Tề Mộ cường thế trấn áp mới chẳng ai dám nhắc đến, lên sơ trung có khi lại cảm thấy trời đất bao la có thể sủa loạn lung tung.

Tề Mộ vốn rất anh tuấn nhưng lúc tức giận lại cực kì đáng sợ. Tên nhóc này bị doạ sửng sốt một chút, mở miệng khai hết:

"Là… Là anh họ của Doãn Tu Trúc đó. Người nhà họ đã nói như vậy thì chắc chắn là thật rồi."

Tề Mộ còn không biết Doãn Tu Trúc có một ông anh họ học tại trung học Quốc Thụy.

Tại trung học, bình thường học sinh lớp 7 sẽ rất ngoan, đừng nói đi gây sự với học sinh lớp 9, nhìn thấy cũng đều phải chú ý tránh đi.

Tề Mộ không quan tâm.

Cậu trực tiếp đá cửa phòng học lớp 9 kêu tên Vương Trác. Vương Trác căn bản chẳng thèm để Tề Mộ vào mắt, con nít con nôi mà cũng dám đến đây gây sự, đúng là ngứa đón!

Tề Mộ hỏi nó:

"Mày chính là thằng bôi nhọ Doãn Tu Trúc?"

Vương Trác không buồn để ý đến

"Nó vốn là cái thứ ti tiện đầu óc có vấn đề"

Câu đầu tiên đã chọc cho Tề Mộ nổi khùng, cậu chẳng quan tâm đây là đâu nữa mà vung nắm đấm, làm cho mặt mũi Vương Trác sưng vù lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!