Lừa á… Tề Mộ nghĩ lại những gì mình đã làm trong mấy ngày vừa qua, thế mà đúng thật là chạy không thoát cái chữ này.
Chính xác là cậu vừa dỗ vừa lừa, cầu xin Doãn Tu Trúc làm bài tập cho mình.
Tề đại ca hơi chột dạ bèn lấy đùi gà chặn miệng nó:
"Bớt xàm đi, tớ tự viết cả đấy."
Hứa Tiểu Minh không tin:
"Thật sự là không có nàng tiên ốc?"
Tề Mộ liếc trộm Doãn Tu Trúc một cái, lí nhí đáp: Không có!
Phương Tuấn Kỳ yên lặng bồi cho một đao: E là chàng tiên ốc
Hứa Tiểu Minh quay đầu nhìn Phương Tiểu Mập, bé mập liền nhanh nhẹn uống sạch nước canh, nói:
"Tớ còn một số ghi chép cần phải sửa lại, đi trước đây"
Hứa Tiểu Minh hậu tri hậu giác trở lại phòng học lén lút hỏi Tề Mộ:
"Chàng tiên ốc là ai thế? Doãn Tu Trúc à?"
Tề Mộ chọt trán nó, khóe miệng giương lên: Nói nhảm
Hứa Tiểu Minh mất hết hi vọng, vẻ mặt đưa đám lên tiếng:
"Tớ cũng muốn có một cậu bản thân hiền lành thông minh như thế!"
Tề Mộ liếc nó:
"Cậu là thấy tớ hay Tiểu Mập không thông minh, hoặc là cậu không coi Doãn Tu Trúc là bạn thân?"
Vạn vạn không ngờ tới chỉ với một câu nói thôi mà nó đã bị Tề Mộ đào nhiều hố như vây. Hứa Tiểu Minh vội vàng nói thêm:
"Rõ ràng là cậu và Doãn Tu Trúc thân nhau hơn mà"
Cái đó… Tề Mộ bằng lòng nghe tiếp:
"Chúng ta không giống nhau."
Hứa Tiểu Minh: Các cậu thì khác rồi, người bình thường đâu có ai dính nhau như vậy đâu!
Tề Mộ thở dài rầu rĩ nói:
"Tớ và Doãn Tu Trúc là tình bạn sống chết có nhau…"
Hứa Tiểu Minh ở trong lòng lườm một cái: Ờ, lại nữa rồi…Ngay cả cái bản mặt côn đồ lừa đảo cũng không biết kia đáng giá để một năm nói đi nói lại mấy chục lần thế à!
Cuối mùa thu là tới sinh nhật Doãn Tu Trúc.
Tề Mộ đã sớm nghĩ đến, lại đúng vào thứ sáu, sau khi tan học là có thể thoải mái phóng túng một lần.
Sáng sớm Tề Mộ đem quà để vào trong cặp xách, ngồi lên xe đạp nghênh ngang rời đi.
Kiều Cẩn dặn cậu:
"Đi chậm thôi, cẩn thận vào!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!