Chương 25: (Vô Đề)

Tề Mộ thấy Doãn Tu Trúc vẫn luôn nhìn mình, tốt bụng chừa lại cho hắn một ít: Cậu muốn uống à? Nói xong chìa chai nước ra.

Doãn Tu Trúc mắt không chớp nhìn chằm chằm chai nước, thật giống như bên trong không phải chứa nước mà là lửa, đồng dạng với dục hỏa trong lòng hắn.

Tề Mộ thấy thần sắc hắn không bình thường, chớp mắt một cái: Làm sao thế? Giận à? Không thể nào, tớ mới uống một ngụm thôi mà?

Doãn Tu Trúc nhắm mắt lại, cầm cái chai lên uống hết số nước còn lại. Động tác của hắn cứng ngắc, môi vẫn còn run, nếu biết thì nói hắn đang uống nước, không rõ thì quả thực phải nghi ngờ rằng hắn đang uống một loại thuốc độc nào đó.

Tề Mộ dở khóc dở cười, hỏi:

"Không thích loại nước này sao?"

Doãn Tu Trúc không nhìn cậu: Thích lắm.

Tề Mộ còn muốn hỏi, Doãn Tu Trúc đã nói:

"Đây là thứ ngon nhất mà tớ đã từng uống." Hắn sẽ không bao giờ quên mùi vị này.

Tề Mộ: … Thật không nhìn ra là cậu thích đó.

Khúc nhạc dạo ngắn như vậy Tề đại ca hoàn toàn không để ở trong lòng, tiếp tục dẫn Doãn Tu Trúc làm quen trường học.

Hai người vẫn luôn tản bộ đến khi chuông vang lên mới trở lại lớp học.

Ở bên ngoài một lúc lâu, trên trán bọn họ đều lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, Tề Mộ lên tiếng: Chờ chút!

Doãn Tu Trúc không nỡ rời xa cậu, một bước hận không thể tách làm hai Sao thế?

Tề Mộ tìm tòi trong túi nửa ngày, cuối cùng cũng lấy ra được một gói giấy ăn:

"Lau trán của cậu đi, điều hòa trong lớp mở mạnh lắm, cẩn thận kẻo bị ốm đó"

Doãn Tu Trúc cầm giấy ăn, nói rằng:

"Cậu cũng đổ mồ hôi kìa"

Tề Mộ tự lấy tay lau qua loa một hồi, đáp:

"Tớ không sao, thân thể cường tráng chưa bao giờ bị cảm lạnh cả."

Thể trạng Doãn Tu Trúc bây giờ chỉ sợ là khỏe hơn Tề Mộ mấy lần, bất quá hắn rất thích Tề Mộ quan tâm hắn như thế này, cực kì thích: Cảm ơn cậu

Tề Mộ:

"Đừng khách khí với tớ như thế"

Doãn Tu Trúc:

"Không phải khách khí với cậu, chỉ là…"

Chỉ là sao?

Chỉ là nếu không nói tiếng cám ơn thì tình cảm trong lòng lại đầy đến mức tràn ra ngoài.

Doãn Tu Trúc lắc đầu một cái: Không có gì.

Mặc dù Tề Mộ tò mò nhưng xưa nay không bắt ép hắn bao giờ. Nếu hắn không muốn nói thì cậu sẽ không gặng hỏi nữa:

"Đi nào đi nào, trở lại lớp học thôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!